Lúc này, hắc khí lượn lờ quanh thân Lâm Nhiên, sát khí cao tận trời, khí tức từ trên người hắn phát ra ngoài trừ cường đại ra còn có thứ khác có thể khái quát bằng một chữ, chính là "Lạnh".
Tất cả mọi người đều sợ hãi, bởi vì giờ khắc này, Lâm nhiên thật sự quá mức đáng sợ, cả hai mươi vị Hôi Bào Giới Linh Sư Huyền Vũ bát trọng cũng không thể chống đỡ nổi một kích của hắn. Mọi người thật sự hoài nghi, giờ khắc này có phải hắn đã bước chân vào Thiên Vũ Cảnh rồi hay không?
Hơn nữa còn có mấy vạn đại quân Kỳ Lân vốn đang bị trấn áp cũng được giải thoát. Lúc này bọn chúng đang lấy khí thế mạnh mẽ vội vàng tiến vào sân đấu, trong lòng tất cả mọi người dâng lên một loại tuyệt vọng khó nói thành lời.
- Lâm Nhiên, người giết Cung Lộ Vân là ta, ngươi có thù oán gì thì cứ hướng đến mình ta là được!!!
Nhìn người bên cạnh mình, từng người một bị đánh ngã trên đất, nhìn vô số ánh mắt sợ hãi của những người xa lạ ở bốn phương tám hướng. Sở Phong dứt khoát nhảy xuống đài thi đấu, sãi bước đi tới chỗ Lâm Nhiên. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Sở Phong, hắn... hắn lại!
Nhìn thấy một màn này thì tất cả mọi người đều kinh ngạc, mặc dù Lâm Nhiên phẫn nộ đích xác là Sở Phong gây ra, thế nhưng lúc này Sở Phong vì an nguy của tất cả mọi người, mà cam âm tình nguyện hy sinh bản thân, đã khiến tâm hồn mọi người chấn động kịch liệt.
Ở cái thế giới này, phần lớn mọi người đều vì bản thân mình, người có thể đồng ý vì người khác quên đi bản thân mình thực sự quá ít, ngay cả bọn họ cũng làm không được. Vì những người xa lạ mà hy sinh bản thân mình, Sở Phong chỉ là một thiếu nhiên nhưng có thể làm như vậy, điều này càng khiến cho bọn họ sợ hãi hơn, ở sâu trong lòng bọn họ dâng lên một tia rung động.
- Yên tâm, cho dù ngươi không đứng ra thì ta cũng sẽ lột da ngươi, sau đó sẽ lấy mạng chó của ngươi.
- Các vị tướng sĩ Kỳ Lân Vương Phủ nghe lệnh, hôm nay ta muốn huyết tẩy Thanh Long Tông, nơi này ngoại trừ người của Vương Phủ ra thì tất cả giết không tha!!!
Nhưng mà sát ý trong đầu Lâm Nhiên đang bốc cháy, căn bản không có dự định buông tha cho bất cứ người nào, mà cùng lúc âm thanh này rơi xuống thì mấy vạn đại quân Kỳ Lân sau lưng cũng phân tán khắp nơi, hướng phòng quan sát xông tới chém giết.
- Aaaaaaaaaaaaaaaa... Chạy mau!!!
Trong lúc nhất thời, đủ loại tiếng kêu vang dội không ngừng vang lên, mọi người cũng bắt đầu liều mạng chạy trốn, nhưng sân đấu này chỉ có một cổng chính, lúc này đã bị đại quân Kỳ Lân phong kín, bọn họ đã sớm là cá trong chậu, căn bản không còn đường trốn.
- Chết chắc rồi, chết chắc rồi, ban đầu tới đây là vì muốn xem trò hay, lại không nghĩ rằng sẽ trở thành vật hy sinh để Lâm Nhiên trút giận.
So với những người đang hốt hoảng kia, vẫn còn những người lý trí lại càng thêm thâm trầm, bọn họ đã mất hết hy vọng, sau khi phân tích tình thế trước mắt, bọn họ thấy được một cái kết luận chính là bọn họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Thời khắc này, Sở Phong cũng không để ý tới những người đang hoảng loạn kia, trước tiên hắn đưa mắt nhìn về Gia Cát Lưu Vân cùng với Lý Trường Thanh, lại nhìn về mọi người của Giới Linh Công Hội, sau đó quét mắt về một nơi trên khu vực thượng khách, sau khi nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp quen thuộc thì trái tim của hắn không kềm được mà nhảy lên hai cái thật mạnh.
Bởi vì hai người kia đều là nữ nhân mà hắn yêu mến, chính là đôi tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ. Mặc dù lúc này hai người bọn họ đang được Tô Ngân bảo vệ, thế nhưng Sở Phong biết dưới đám đại quân Kỳ Lân đang điên cuồng như vậy, sinh mệnh của các nàng cũng đang gặp nguy hiểm.
Sau khi trải qua tai họa diệt môn, cảm nhận nỗi đau khi mất đi người thân thì Sở Phong đã âm thầm lập lời thề, hắn sẽ không bao giờ để cho người thân của mình bởi vì mình mà bị tổn thương nữa. Mà dưới tình thế trước mắt, muốn bảo vệ bọn họ chỉ có một cách, đó chính là hy sinh bản thân mình.
Đột nhiên, hắn nắm chặt hai bàn tay, một thanh chủy thủ kim sắc xuất hiện trong tay của hắn, vừa chặn bước tiến của Lâm Nhiên, vừa hô to:
- Lâm Nhiên, ngươi hoàn toàn không cần phải làm như vậy, ngươi tức giận thì có thể hướng ta mà trút giận, ngươi muốn hành hạ ta như thế nào thì ngươi cứ nói đi, chỉ cần ngươi nói ra thì Sở Phong ta nhất định có thể làm được, không cần ngươi phải tự động thủ, Sở Phong ta sẽ tự giày vò mình!
Sở Phong vừa nói ra lời này thì ngay cả Lâm Nhiên cũng không tránh khỏi sửng sốt, hắn khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Sở Phong, một lát sau khóe miệng hắn nhấc lên một nụ cười quỷ dị, vô cùng lạnh lẽo, giơ tay lên nói:
- Tất cả dừng tay cho ta!!!
Mà hắn vừa nói ra lời này thì đại quân Kỳ Lân vừa mới tiến vào khu vực quan sát cũng vội vàng dừng lại, cũng không có động thủ với đám người vô tội kia, mà đứng nghiêm trang chờ mệnh lệnh của Lâm Nhiên.
- Sở Phong, tiểu tử ngươi cũng có chút khí phách, chỉ có điều cũng không biết là ngươi nói được nhưng có làm được hay không.
Lâm Nhiên híp hai mắt lại, lấy ánh mắt âm trầm nhìn Sở Phong.
- Chỉ cần ngươi nói ra thì ta nhất định có thể làm được.
Tay Sở Phong nắm chủy thủ kim sắc, trên mặt không có chút sợ hãi.
- Được, thoải mái, để chứng minh thành ý của ngươi thì ngươi hãy chém rơi "Của quý" của mình cho ta xem một chút!!!
Lâm Nhiên quát to.
- Sở Phong, không được, ngươi bị ngốc rồi à? Tuy rằng hắn sử dụng Cấm dược nhưng chúng ta cũng không phải không có chút phần thắng nào, hãy đem thân thể của ngươi cho ta mượn, để bản nữ vương đối phó với hắn. Cho dù không cách nào thắng được hắn, nhưng ta cũng có thể bình yên mang ngươi chạy trốn, ngươi căn bản không cần phải thể hiện khí phách làm gì!!!
Giờ khắc này, Đản Đản trong cơ thể Sở Phong liều mạng gào lên.
- Sở Phong, nghìn vạn lần không được làm như vậy, đừng tự mình động thủ, Lâm Nhiên chính là một lão hồ ly, hắn tuyệt đối sẽ không vì ngươi tự giày vò mình mà bỏ qua cho chúng ta........
Cùng lúc đó, Tô Nhu cùng với Tô Mỹ đang ở trên ghế thượng khách cùng nhau quát lên, chỉ có điều các nàng mới vừa hét lên một câu, liền bị Tô Ngân sai người chặn miệng các nàng lại, bởi vì Tô Ngân cũng không muốn dưới tình huống như vậy lại đi chọc giận Lâm Nhiên.
- Sở Phong, không được làm chuyện điên rồ, con còn có tiền đồ rộng mở ở phía trước!!!
Lý Trường Thanh hô to.
- Sở Phong, tiểu tử ngươi đang suy nghĩ gì vậy, nhanh chóng chạy mau cho ta, đây là mệnh lệnh của sư tôn đối với ngươi, chẳng lẽ ngay cả lời sư tôn nói mà ngươi cũng nghe sao?
Gia Cát Lưu Vân tức giận quát lên.
- Lâm Nhiên, nếu như hôm nay Sở Phong gặp phải chuyện không may gì thì Giới Linh Công Hội ta nhất định sẽ san bằng Kỳ Lân Vương Phủ của ngươi!!!
Ngay cả người của Giới Linh Công Hội cũng lên tiếng uy hiếp.
- Các ngươi đừng cố hù dọa ta, các ngươi nghĩ rằng Lâm Nhiên ta dễ bị dọa lắm sao? Dù Giới Linh Công Hội có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là thế lực một phương, ngươi có thể lợi hại hơn Khương Thị Hoàng Triều sao? Phía sau Kỳ Lân Vương Phủ chúng ta chính là Khương Thị Hoàng Triệu chống lưng, ngươi dám động một người của Vương phủ thử xem?
Mà giờ khắc này Lâm Nhiên đã gần như trở nên điên cuồng, căn bản cũng không hề e sợ sự uy hiếp của Giới Linh Công Hội, mà chỉ về hướng Tô Nhu và Tô Mỹ đang ở trên khu vực thượng khách, nhìn về phía Sở Phong nói:
- Sở Phong, nhanh chóng tự cắt đứt của quý của ngươi cho lão tử, bằng không thì bây giờ ta liền kéo hai nha đầu đó xuống, để cho mấy vạn đại quân của Kỳ Lân Vương Phủ đem hai người bọn chúng luân phiên chơi đùa......
- Ngươi...
Giờ khắc này, Sở Phong đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn tuyệt đối không ngờ dưới tình huống như vậy mà Lâm Nhiên còn có thể quan sát kỹ càng như vậy, vậy mà có thể phát hiện ra Sở Phong rất lo lắng cho tỷ muội Tô Mỹ, nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ không bình thường.
Chỉ có điều dưới loại tình huống này, Sở Phong cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể chậm rãi giơ chủy thủ kim sắc trong tay lên, làm ra tư thế như muốn chém xuống nơi nào đó.