Chương 37: Nghe ngóng rồi chuồn
“Ừm, phương pháp rất đúng.” Trì Đức Phong gật đầu, nói: “Gặp quỷ dị, hoặc là tu vi đủ sâu trực tiếp hao tổn chết. Hoặc là chạy, nếu như chạy không thoát, vậy thì không có biện pháp nào khác.”
“Quỷ dị có thể gây ra ảo giác hay không?” Trần Phỉ đột nhiên nói.
“Ngươi còn gặp phải loại cấp bậc này?” Trì Đức Phong có chút kinh ngạc nhìn Trần Phỉ nói.
“Không chắc chắn.” Trần Phỉ lắc đầu.
“Quỷ dị quả thật cũng có phân cao thấp mạnh yếu, loại dẫn phát ảo giác này là phiền toái nhất.”
Trì Đức Phong suy nghĩ một chút, chạy đến một gian phòng khác, một lát sau xuất hiện, trong tay đã xuất hiện một quyển bí tịch, đưa tới trước mặt Trần Phỉ.
Trần Phỉ nghi hoặc nhìn Trì Đức Phong.
“Thanh Tâm Quyết.”
“Tiên Vân kiếm phái?”
“Nào có cái công pháp gì cũng là Tiên Vân Kiếm Phái.”
Trì Đức Phong không khỏi cười mắng một tiếng, nói “Ta cũng không biết tông môn nào, đối với tu vi không có trợ giúp, cũng không cách nào dùng để đả thương địch. Chỉ có thể thanh tĩnh bản tâm, tu hành nhập môn mà nói gặp chuyện gì cũng có thể hơi tỉnh táo một chút.”
“Có thể thoát khỏi ảo giác quỷ dị?”
“Tu luyện tới cảnh giới cao thâm mới có thể làm được.” Trì Đức Phong gật gật đầu, nói: “Bất quá Thanh Tâm Quyết nhập môn rất khó, mặc dù nhập môn, muốn tu luyện thành công, độ khó cũng rất lớn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Trần Phỉ có chút mừng rỡ tiếp nhận bí tịch, cuối cùng lại có thêm một biện pháp thoát ly quỷ dị.
“Như đệ tử Tiên Vân Kiếm Phái, bọn họ làm sao tránh cho mình rơi vào ảo giác?” Trần Phỉ vẫn tò mò với Tiên Vân Kiếm Phái.
“Tu luyện môn công pháp Kinh Lôi Kiếm Kình này, tự mang lôi đình lực, căn bản không sợ quỷ dị. Công pháp tương tự Tiên Vân kiếm phái còn có rất nhiều.“Trì Đức Phong nhún vai nói.
Trần Phỉ nhếch miệng, không hổ là đại phái đứng đầu, công pháp đều thành hệ thống, căn bản không cần nghĩ nhiều như vậy. Tán tu giống như Trần Phỉ mới phải chắp vá lung tung.
Thanh Tâm Quyết, Trì Đức Phong lần đầu tiên phá lệ không kêu giá nhiều. Cũng không biết là lương tâm phát giác, hay là biết bí tịch phụ trợ như vậy sẽ không có người mua.
Phổ thông võ giả, bình thường tu luyện nội kình công pháp cùng với chiêu thức cũng đã phi thường vất vả. Để cho bọn họ tu luyện loại công pháp nhập môn khó khăn này, vả lại tu thành về sau còn không cách nào trực tiếp đả thương địch nhân, đoán chừng có rất ít võ giả sẽ nguyện ý.
Nếu như không có bảng điều khiển, Trần Phỉ cũng sẽ không nguyện ý.
Không phải không cố gắng, thật sự là thiên phú có hạn, thời gian không đủ, tinh lực không đủ.
“Thanh Tâm Quyết đang được đơn giản hóa… Đơn giản hóa thành công… Thanh Tâm Quyết → gội đầu nước lạnh!”
Trần Phỉ chớp chớp mắt, đây coi như là vật lý hạ nhiệt não đúng không.
Thời gian nháy mắt lại trôi qua vài ngày, ngoại trừ thời gian tu hành nội kình mỗi ngày không thay đổi, Trần Phỉ dành phần lớn thời gian để dung hợp thân pháp mới.
Đan phương Khinh Linh Đan có thể suy luận ra hay không, trong thời gian ngắn tạm thời còn không ảnh hưởng đến Trần Phỉ. Nhưng có thể chạy nhanh hay không, liền phi thường ảnh hưởng.
Mấy chuyện gần đây gặp phải, nếu không phải Trần Phỉ chạy đủ nhanh, hiện tại đã nằm ngửa.
Cho nên ngoại trừ tu vi cảnh giới, Trần Phỉ để tâm với chuyện thân pháp này nhất. Mà theo công pháp mới không ngừng dung nhập, Trần Phỉ có thể cảm giác được thân pháp của mình đang không ngừng biến nhanh.
Thậm chí tốc độ thông thường đã chậm rãi tới gần trạng thái tật hành.
Trần Phỉ chưa từng gặp qua võ giả Luyện Tủy Cảnh, rốt cuộc có tốc độ như thế nào. Nhưng dựa theo Trần Phỉ nghĩ, đoán chừng cùng mình bây giờ hẳn là không phân cao thấp, thậm chí còn kém một chút?
Về phần Thanh Tâm Quyết, Trần Phỉ cũng không sao nhãng, ngoại trừ uy hiếp của quỷ dị, khi Thanh Tâm Quyết nhập môn, Trần Phỉ phát hiện tâm tình của mình đúng là trở nên vững vàng hơn rất nhiều.
Lúc trước bởi vì thực lực không đủ, cùng với các loại nguy hiểm vây quanh bên ngoài, Trần Phỉ ở thế giới này luôn thiếu một loại cảm giác an toàn.
Biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn này chính là xoát kinh nghiệm liên tục của Trần Phỉ. Không có cái gọi là cuộc sống giải trí, cũng không có thời gian rảnh rỗi, Trần Phỉ luôn tu luyện các loại công pháp.
Loại cảm giác căng thẳng này làm cho Trần Phỉ không tự giác được kích động, nhưng đồng thời đáy lòng mỏi mệt, kỳ thật vẫn không thể ức chế và đang dần tích lũy.
Nhưng sau khi tu hành Thanh Tâm Quyết này, Trần Phỉ đối với ngoại giới nguy cơ, cùng với cảnh giác, nhưng đã không giống như lúc trước, luôn vờn quanh dưới đáy lòng.
Nói đơn giản một chút, chính là Trần Phỉ hiện giờ đã có thể tương đối ung dung nhìn mọi chuyện.
Loại biến hóa này mang đến kết quả là thể xác và tinh thần của Trần Phỉ không tự chủ được cảm thấy một loại thư giãn. Nỗ lực vẫn tiếp tục, nhưng tâm lý đã dần dần thay đổi.
Y quán Bắc Thành vẫn kinh doanh như thường lệ, Trương gia điều một ít hộ viện từ nơi khác tới. Nhưng vị trí quản sự y quán này, bây giờ lại để đó không dùng.
Cũng không có ý để Trần Phỉ thay thế, chính là để Trần Phỉ tạm lĩnh chức trách quản sự, chờ đợi an bài tiếp theo của Trương gia.
Trần Phỉ ở trong y quán đan thất luyện chế Thảo Hoàn Đan, gần đây Trần Phỉ đã không luyện chế Khí Huyết Đan nữa, mà là thể hiện ra trình độ luyện chế Thảo Hoàn Đan.
Muốn bảo trì thiết lập một thiên tài tương đối, Trần Phỉ tự nhiên không có khả năng vẫn luyện chế Khí Huyết Đan.
Mà sau khi phát hiện Trần Phỉ có thể luyện chế Thảo Hoàn Đan, Trần Phỉ có thể rõ ràng cảm giác được một ít thái độ thay đổi của Trương gia. Rất hiển nhiên, Trương gia đã coi Trần Phỉ từ một luyện đan sư nhỏ có tư chất, biến thành một đối tượng trọng điểm có thể chú ý.
Dựa theo tiết tấu như vậy, có lẽ qua mười mấy năm nữa, Trương gia sẽ chủ động ban thưởng đan phương Khinh Linh Đan.
“Quân đội vào thành rồi, quân đội vào thành rồi!”
Bên ngoài đan thất đột nhiên huyên náo, Trần Phỉ vừa đi ra ngoài, Lưu Quân đã chạy tới trước mặt Trần Phỉ, lớn tiếng nói.
“Quân đội triều đình tới rồi? “
Trần Phỉ nhướng mày, quân đội cuối cùng vẫn tới Bình âm Huyện. Cũng không biết là định đóng quân ở chỗ này, hay là chỉ đi ngang qua.
Buổi tối hôm đó, trong tửu lâu phồn hoa nhất Bình âm Huyện, đèn đuốc sáng trưng.
Vô luận là huyện nha hay là các thế gia, đều tề tụ ở chỗ này, mở tiệc chiêu đãi tướng lĩnh quân đội.
Trần Phỉ cũng được mời đến, nhưng chỉ ngồi ở một góc hẻo lánh của tửu lâu.
Nâng ly cạn chén, không khí trong tửu lâu có vẻ rất náo nhiệt. Trần Phỉ ở trong góc nhìn người xung quanh. Không nói gì, cũng không bắt chuyện, Trần Phỉ coi mình là một người trong suốt.
Tiệc rượu đến gần giờ Hợi mới kết thúc. Mà ngày hôm sau, các thế gia liền bắt đầu cống hiến vật tư cho quân đội, các loại dược liệu đan dược, gạo thịt, cùng với số lượng bạc trắng xa xỉ.
Đồng thời chiêu mộ thanh niên tráng đinh nhập ngũ, bù đắp nhân viên đã tổn thất của quân đội.
Bởi vì quân đội đến, cả Bình âm Huyện có vẻ cực kỳ huyên náo.
Trần Phỉ thân là phó quản sự y quán, ngoại trừ an bài cung ứng các loại đan dược, còn có nhiệm vụ luyện chế Thảo Hoàn Đan.
Trong lúc riêng tư, Trần Phỉ nghe được một ít oán giận của Trương gia. Hiển nhiên loại cống hiến này đã có chút vượt qua trình độ tự nguyện của bọn họ. Nhưng lực lượng quân đội đặt ở đó, Trương gia không thể không theo.
Trần Phỉ thông qua con đường khác, hỏi thăm một phen công pháp tu luyện trong quân ngũ. Cuối cùng lại có chút thất vọng, đại bộ phận binh lính tu luyện công pháp đều cực kỳ thô ráp.
Chỉ có những tướng lĩnh kia, công pháp mới có thể cao thâm hơn rất nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ lưu truyền ra ngoài.
Các loại tài nguyên bổ sung vào trong quân đội, chỉ là vào ngày thứ năm, quân đội đóng quân ở ngoài thành lại đột nhiên rút lui.
Việc rút lui khỏi Bình âm Huyện này có chút không hiểu thấu, ngay sau đó một tin tức truyền đến, phản quân đã xuất hiện ở ngoài Bình âm Huyện mười dặm, giờ phút này đang mãnh liệt chạy đến Bình âm Huyện.