Chương 52: Kinh Thôn Quyết
“Học công pháp này, sẽ có phiền toái không?”
Trần Phỉ thấp giọng hỏi, rất nhiều môn phái sẽ thu hồi công pháp lưu truyền ra ngoài, đặc biệt là nội kình công pháp. Lúc ở Bình âm Huyện, Trần Phỉ còn không sao cả, dù sao địa phương nhỏ, mặc dù học môn phái khác, khả năng bị phát hiện cũng rất thấp.
Nhưng hôm nay là ở Hạnh Phần Thành, sau đó Trần Phỉ càng muốn đi Tiên Vân Thành, dưới tình huống lựa chọn nhiều hơn, Trần Phỉ tự nhiên cũng phải cẩn thận một chút.
“Khách quan có thể yên tâm, môn phái kia đã suy tàn, hắn là truyền nhân duy nhất. Bí tịch này ngươi học, sẽ không có bất kỳ phiền toái gì, ngược lại còn hỗ trợ truyền thừa công pháp.” Chưởng quỹ cười nói.
Trần Phỉ khẽ gật đầu, cầm lấy bí tịch, chậm rãi xem. Một khắc sau, Trần Phỉ đặt bí tịch xuống.
Bí tịch chỉ có một phần ba, nhưng đã có thể nhìn ra không ít thứ.
Đối với Kinh Lôi Kiếm Kình tự nhiên là không cách nào so sánh, nhưng so với Kinh Huyền Kình cường đại hơn rất nhiều. Mà Thôn Vân Kình này có một chỗ rất đặc biệt, sau khi tu hành, đan dược mỗi ngày nuốt vào có thể gia tăng.
Nói đơn giản một chút, Thôn Vân Kình có thể làm cho người tu hành hấp thu đan dược nhanh hơn, mà sẽ không sinh ra gánh nặng đối với thân thể. Không nói gì khác, chỉ riêng điểm này đã khiến Trần Phỉ động tâm.
Hiện giờ Trần Phỉ mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên Khinh Linh Đan, nhiều hơn nữa kinh mạch sẽ trướng đau, khí huyết toàn thân cũng sẽ sinh ra khác thường.
Loại tình huống này một hai lần, còn không biết thế nào. Nhưng nếu như lâu dài như vậy, khẳng định sẽ có ảnh hưởng bất lợi đối với thân thể. Cho nên Trần Phỉ chỉ thử vài lần, liền ngừng lại, mỗi ngày thành thật dùng một viên Khinh Linh Đan.
“Giá bao nhiêu?”
“Một ngàn lượng.” Nụ cười của chưởng quỹ càng thêm sáng lạn.
“Quấy rầy, tạm biệt.”
Trần Phỉ dứt khoát buông bí tịch trong tay xuống, xoay người rời đi, mình lớn lên giống như loại coi tiền như rác sao?
“Dừng bước, khách quan dừng bước, giá cả đều có thể thương lượng. Mà trong tiệm còn có binh khí đan dược, khách quan cũng có thể nhìn xem.” Chưởng quỹ vội vàng gọi Trần Phỉ lại.
“Có cung nỏ không?“Trần Phỉ dừng bước, xoay người hỏi.
“Đương nhiên là có, mời khách quan vào trong.”
Chưởng quỹ gật đầu, dẫn Trần Phỉ đi vào nội đường. Binh khí đặt ở đây càng thêm đa dạng, chưởng quỹ mang Trần Phỉ đến trước một vách tường, nơi này bày nhiều loại cung nỏ.
“Có thể thử không?”
“Khách quan xin cứ tự nhiên.” Chưởng quỹ gật đầu.
Trần Phỉ tiến lên, cầm lấy một cây trường cung, thử kéo một chút. Trần Phỉ vẻ mặt bất động, buông trường cung xuống, lại cầm lấy một trường cung khác.
Nửa canh giờ sau, Trần Phỉ rời khỏi cửa hàng.
Một buổi sáng lặng lẽ trôi qua, Trần Phỉ về tới khách sạn.
Trường cung ban đầu mang đến từ Bình âm Huyện đã bán đi, đổi lấy một cây cường cung khác. So với trường cung ban đầu, cung mới không thể nghi ngờ mạnh hơn rất nhiều, dựa theo Trần Phỉ phỏng chừng, dùng đến Đoán Cốt Cảnh là không có vấn đề.
Giá cả đan dược, Trần Phỉ cũng hiểu rõ một chút.
Thảo Hoàn Đan ở Bình âm Huyện, giá thị trường bình thường là mười lượng một viên, Hạnh Phần Thành là tám lượng một viên. Khinh Linh Đan cũng từ mười lăm lượng giảm xuống mười ba lượng một viên.
Giá cả không thể nghi ngờ rẻ hơn không ít, cũng khó trách có thương đội sẽ chạy tới chạy lui, loại chênh lệch này, chỉ cần số lượng đủ nhiều, lợi nhuận là phi thường khả quan.
Mà Hạnh Phần Thành có bán Thường Phù Đan, Trần Phỉ cố ý mua một ít về. Thường Phù Đan có chút đắt, một viên gần ba mươi lượng.
Nguyên nhân Trần Phỉ mua về, chủ yếu là xem tu vi Luyện Nhục Cảnh hiện giờ, có thể nuốt Thường Phù Đan để tu luyện hay không, vả lại Trần Phỉ còn dự định phá giải đan phương của Thường Phù Đan.
Hạnh Phần Thành cũng không có bán đan phương của Thường Phù Đan, làm cho Trần Phỉ ít nhiều có chút thất vọng, đan ngược Khinh Linh Đan lại có bán, nhưng giá cả cũng không rẻ, phải mấy ngàn lượng.
“Hẳn là phải như vậy rồi, loại đồ vật như đan phương, ở các địa phương đều là tồn tại có giá trị cao.”
Trần Phỉ thì thào tự nói, thử nuốt một viên Thường Phù Đan, một canh giờ sau, Trần Phỉ mở mắt ra, vẻ mặt hơi thất vọng.
Dược hiệu của Thường Phù Đan rất mạnh, nhưng Trần Phỉ cảm giác được kinh mạch trướng đau, so với uống liền hai viên Khinh Linh Đan còn mãnh liệt hơn nhiều.
Hiển nhiên Thường Phù Đan đối với tu vi Luyện Nhục Cảnh mà nói, có hơi quá, hiện giờ Trần Phỉ còn không chịu nổi.
“Không biết Thôn Vân Kính này có thể cải thiện tình huống như bí tịch nói hay không.”
Trần Phỉ lấy bí tịch từ trong bao ra, sau khi chạy qua mười mấy cửa hàng, Trần Phỉ bỏ ra ba trăm lượng bạc trắng, mua bản công pháp này ở các cửa hàng khác.
Đúng vậy, trong Hạnh Phần Thành, phàm là cửa hàng hơi lớn một chút, hiện giờ đều có bán quyển công pháp bí tịch này. Cũng không biết là đệ tử môn phái kia, bán bí tịch cho mười mấy nhà, hay là thương gia nhập hàng lẫn nhau.
Cửa hàng thứ nhất phỏng chừng nhìn Trần Phỉ lạ mặt, ôm ý nghĩ có thể chém một cái là một cái, hô lên giá cả như vậy. Trái tim kia, đen tối.
Mất một canh giờ, Trần Phỉ đọc Thôn Vân Kình một lần, sau đó thử vận chuyển. Một lát sau, Trần Phỉ nhìn về phía bảng điều khiển.
【 công pháp: Thôn Vân Kình (nhập môn 1/100) 】
“Dung hợp!”
【 công pháp: Kinh Thôn Quyết (tinh thông 811/1000) 】
“Phát hiện công pháp Kinh Thôn Quyết, phải chăng tiêu phí một trăm lượng bạc, đơn giản hóa Kinh Thôn Quyết?”
“Kinh Thôn Quyết đang được đơn giản hóa… Đơn giản hóa thành công… Kinh Thôn Quyết → Kinh Huyền Kình!”
Trên mặt Trần Phỉ không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, kế tiếp chính là cố gắng xoát độ thuần thục, tăng Kinh Thôn Quyết lên tới cấp độ Đại Viên Mãn. Chẳng qua trước đó, Trần Phỉ muốn thử một chút, môn công pháp mới này đối với hấp thu đan dược, có thật sự có hiệu quả hay không.
Ngồi khoanh chân, vận chuyển Kinh Thôn Quyết, nửa canh giờ sau, Trần Phỉ mở to mắt, trong mắt mang theo vẻ vui mừng.
Kinh mạch ban đầu trướng đau, giờ phút này đã hoàn toàn khôi phục bình thường. Những dược lực không bị hấp thu kia giờ phút này hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Trần Phỉ.
“Hiệu quả lại rõ ràng như vậy.”
Trần Phỉ nhìn thoáng qua Thường Phù Đan bên cạnh, do dự một chút, chọn một viên Khinh Linh Đan bên cạnh nuốt vào.
Dược lực đan dược vừa tản ra, kinh mạch liền bắt đầu xuất hiện khó chịu, Trần Phỉ nhanh chóng vận chuyển Kinh Thôn Quyết. Khí huyết trong cơ thể Trần Phỉ nhanh chóng bắt đầu khởi động, tia khó chịu kia dần dần chậm lại, tiếp theo chậm rãi biến mất.
Trần Phỉ vốn là nhíu chặt mày thoáng cái giãn ra, Kinh Thôn Quyết ở trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, dược lực đan dược bị hấp thu rất nhanh, phản hồi đến trong máu thịt.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Trần Phỉ mở to mắt, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, vẻ vui mừng trên mặt đã không che giấu được.
“Đã đến cực hạn, một viên Thường Phù Đan cộng thêm một viên Khinh Linh Đan, nội kình tăng trưởng gần gấp đôi. Trước kia cần hơn chín tháng đến Đoán Cốt, bây giờ chỉ cần hơn bốn tháng.”
Trần Phỉ thì thào tự nói, tính toán thời gian tu vi đột phá.
“Kinh Thôn Quyết còn chưa tu luyện tới đại viên mãn, đến lúc đó đan dược mỗi ngày nuốt vào còn có thể tiếp tục gia tăng.”
Trần Phỉ không tự chủ được nắm chặt tay, so với những người khác tốc độ tăng trưởng tu vi của Trần Phỉ đã không chậm. Nhưng nếu có lựa chọn, ai mà không muốn tiến bộ nhanh chóng chứ, đặc biệt là thế giới này còn nguy hiểm như vậy.
“Môn phái ban đầu của công pháp này, không phải là bị ăn nghèo chứ?” Trong đầu Trần Phỉ đột nhiên toát ra một ý niệm.
Màn đêm buông xuống, Trần Phỉ đi trên đường phố Hạnh Phần Thành. So với Bình âm Huyện, ban đêm ở Hạnh Phần Thành không thể nghi ngờ càng thêm náo nhiệt.
Nhìn khói lửa nhân gian xung quanh, tâm Trần Phỉ không khỏi bình tĩnh hơn rất nhiều. Nếu có lựa chọn, Trần Phỉ vẫn hy vọng sống cuộc sống yên tĩnh này.
Nhưng đáng tiếc, thế đạo này cũng sẽ không cho ngươi cơ hội lựa chọn, rất nhiều thứ đều sẽ cứng rắn nhét cho ngươi, tỷ như nguy hiểm.
Trần Phỉ đi qua con phố phồn hoa, rẽ vào một ngõ nhỏ. So với bên ngoài, ngõ nhỏ không thể nghi ngờ yên tĩnh hơn không ít. Mà ở cuối ngõ nhỏ, mở một cửa hàng.
Đèn đuốc loáng thoáng từ trong cửa hàng lộ ra, chiếu lên vách tường ngõ nhỏ, giống như đang nhe răng trợn mắt.