Chương 60: Kiếm giết người
Cao trạch đại viện, trong phủ đệ Hứa gia, nhân viên đề phòng, không khí nghiêm túc.
Trong đại sảnh, thi thể của Hứa Tại Xuyên được đặt trong quan tài, Hứa Vương Lượng đứng ở một bên, nhìn vết thương trên cổ con trai mình, vẻ mặt âm trầm.
“Kiếm thật nhanh, kiếm thật ác!”
Trong kẽ răng Hứa Vương Lượng bay ra một câu, nhiệt độ xung quanh phảng phất đều thấp hơn một chút. Nha đầu hạ nhân trong đại sảnh, toàn bộ thu liễm hơi thở, sợ chọc giận Hứa Vương Lượng lúc này.
“Lão gia, ngươi nhất định phải báo thù cho Xuyên nhi!” Mẫu thân Hứa Tại Xuyên lớn tiếng kêu rên, thanh âm khàn khàn, đâm vào màng nhĩ mọi người.
“Giết con nối dõi Hứa mỗ ta, mặc kệ là ai, hắn cũng trốn không thoát!”
Hứa Vương Lượng quay đầu nhìn về phía quản gia của mình, quản gia nhanh chóng tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Lão gia, tiểu nhân vừa mới phân phó, phàm là có kết oán với thiếu gia, hiện giờ đều đang điều tra hành tung hôm nay. Chỉ cần hành tung khác thường, lập tức sẽ bắt lại trước.”
“Ba!”
Hứa Vương Lượng tát một cái vào mặt quản gia, cả người quản gia đập vào cây cột, phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt quản gia hoảng sợ nhìn Hứa Vương Lượng, không biết mình làm sai chỗ nào. Toàn bộ hạ nhân xung quanh rùng mình một cái, vùi đầu thấp hơn một chút.
“Chỉ cần có kết oán, toàn bộ bắt lại thẩm vấn, mặc kệ hành tung hôm nay có dị động hay không.”
Hứa Vương Lượng quan sát quản gia, âm trầm nói: “Còn có hôm nay người nào du đãng xung quanh phủ đệ Xuyên nhi, cũng toàn bộ bắt lại, tình nguyện giết lầm, cũng không buông tha bất luận kẻ khả nghi nào. Ngươi, hiểu chưa?”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi làm ngay!” Quản gia lập tức bò dậy, mang theo gương mặt sưng tấy chạy xuống.
“Thiếu gia chết rồi, các ngươi hình như một chút cũng không thương tâm!” Hứa Vương Lượng đột nhiên nhìn về phía hạ nhân xung quanh.
Tất cả hạ nhân giật mình, thanh âm gào khóc vang lên trong đại sảnh, thậm chí truyền ra bên ngoài phủ đệ.
Trong một ngõ hẻm ở Hạnh Phần Thành.
“Thật can đảm, cũng dám phá cửa hàng của ta!”
“Gia, người bên trong đều đã chết, đều là một kiếm mất mạng!”
“Có thể nhìn ra chút gì không?”
“Dấu vết lưu lại đều bị lau sạch, tạm thời còn nhìn không ra gì. Gia, nghe nói hôm nay Hứa Tại Xuyên chết, cũng chết dưới kiếm, còn có Hà Nguyên Tù cũng như thế.”
“Ồ? Cái này thật thú vị.”
“Gia, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
“Tra! Bị người lật tung cửa hàng như vậy, nếu không có điểm đáp lại, những người khác lại cho rằng chúng ta dễ bị khi dễ!”
“Được, tiểu nhân đi làm ngay!”
Bầu không khí trong Hạnh Phần Thành dường như trở nên khẩn trương. Lục soát, bắt giữ, một ít người tin tức linh thông nhanh chóng trốn ở trong nhà, không hề lang thang bên ngoài, miễn cho tai bay vạ gió.
Tiếng khóc la cùng tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng sẽ ở chỗ nào đó trong thành vang lên, nhưng rất nhanh bình phục lại.
Những thế gia khác ở Hạnh Phần Thành ngầm thừa nhận động tác của Hứa Vương Lượng. Dù sao chết một đứa con nối dõi yêu thương nhất, nếu lúc này nhảy ra ngăn cản, sợ là phải lập tức kết oán cùng Hứa Vương Lượng.
Vả lại Hứa Vương Lượng ở Hạnh Phần Thành nổi danh có thù tất báo. Nếu như sinh ra hiểu lầm, hiện tại có lẽ còn không có chuyện gì, về sau không biết ngày nào sẽ bị Hứa Vương Lượng đâm một đao.
Có thế gia không sợ, nhưng cũng không muốn trêu chọc phiền toái như vậy.
Mà đến ngày hôm sau, Hứa gia bắt đầu điều tra người nơi khác trong Hạnh Phần Thành. Phàm là người dịch dung, toàn bộ đều bị bắt lại thẩm vấn.
Dám dùng dịch dung thuật, nói rõ trong lòng ngươi có quỷ. Đã có quỷ, vậy đi đại lao Hứa gia từ từ nói.
Nhưng người nơi khác trong Hạnh Phần Thành thật sự nhiều lắm, Hứa gia muốn điều tra từng người một, độ khó quá lớn, vả lại gây thù hằn quá nhiều. Cũng không phải tất cả người nơi khác đều dễ khi dễ, trong đó cũng không thiếu một ít cao thủ cường giả chân chính.
Cho nên chỉ trong hai ngày, loại hành động lục soát người ngoài quy mô lớn này cũng chậm rãi ngừng lại. Vẫn đang tra, nhưng đã không thể không kiêng nể gì tra tìm như vậy.
Đồng thời những người dự định rời thành hoặc là thương đội, là đối tượng trọng điểm bị lục soát. Đồng thời những thương đội kia cũng được thông báo, nếu như có người giữa đường gia nhập bọn họ, phát hiện khả nghi, có thể trở về cầm một khoản tiền thưởng kếch xù.
Hạnh Phần Thành đã rất nhiều năm không có huyên náo như vậy, khiến cho lòng người hoảng sợ, trên đường phố, trong tửu lâu, người đều ít đi rất nhiều.
Phủ đệ Hứa gia.
“Ở trong những người này không?”
Hứa Vương Lượng quay đầu nhìn về phía Ngũ Trường Lập, đây là một cung phụng của Tiền gia, là Tiền gia cố ý phái tới giúp Hứa Vương Lượng.
Ngũ Trường Lập tu vi bình thường, hơn năm mươi tuổi, mấy năm nay mới gập ghềnh tu luyện tới Đoán Cốt Cảnh. Nhưng ở Tiền gia, địa vị của Ngũ Trường Lập không phân cao thấp với võ giả Luyện Tủy Cảnh bình thường.
Chỉ vì Ngũ Trường Lập có một tuyệt kỹ có thể khống chế một ít cổ trùng.
Chủng loại cổ trùng kỳ lạ cổ quái, trong đó có một loại có thể căn cứ vào mùi máu để tìm người.
Tiền gia cùng Hứa gia quan hệ bình thường, nhưng lần này Hứa Vương Lượng làm cho Hạnh Phần Thành huyên náo, vì phòng ngừa tình thế mở rộng, Tiền gia mới để cho Ngũ Trường Lập ra tay.
Nghe được câu hỏi của Hứa Vương Lượng, Ngũ Trường Lập không trả lời ngay, mà là ánh mắt gắt gao nhìn một con cổ trùng mang theo cánh trong tay. Cổ trùng lúc này xoay quanh trong lòng bàn tay Ngũ Trường Lập, cũng không có ý muốn bay ra ngoài.
“Không phải những người này.” Ngũ Trường Lập lắc đầu nói.
Trong đại lao rất nhiều người đã bị tra tấn không ra hình dạng gì, có người thậm chí trọng thương sắp chết. Vừa rồi bọn họ đều nghe thấy hai người Hứa Vương Lượng đối thoại, đại khái hiểu rõ một ít.
Cho nên giờ phút này nghe được Ngũ Trường Lập nói, một số người không khỏi vui mừng mà khóc, bọn họ rốt cục có thể rời khỏi nơi này.
“Các ngươi tựa hồ rất vui vẻ!”
Hứa Vương Lượng vốn cũng có chút thất vọng, thấy được vẻ mặt người trong đại lao biến hóa, trong lòng càng thêm tức giận. Hắn đã chết một đứa con trai, những người này bây giờ lại còn dám vui vẻ như vậy.
Người trong đại lao giống như bị bóp cổ họng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
“Trong đó hẳn là còn có một ít đồng bọn, lại thẩm vấn kỹ, nên giết có thể giết!”
Hứa Vương Lượng bỏ lại một câu, xoay người rời khỏi đại lao, Ngũ Trường Lập rụt cổ, nhanh chóng đi theo.
Lúc trước Ngũ Trường Lập đã nghe nói Hứa Vương Lượng hỉ nộ vô thường, hôm nay xem như đã thấy được. Những người trong đại lao coi như là xui xẻo, đụng phải Hứa Vương Lượng.
Chỉ có thể nói thế đạo này, muốn sống tốt, có đôi khi không phải không gây chuyện là được.
“Ngũ cung phụng có thể truy tung hung thủ sát hại con ta không?”
Đi tới đại sảnh, Hứa Vương Lượng ngồi trên ghế cao, từ trên cao nhìn xuống Ngũ Trường Lập. Mặc dù không có cố ý gây áp lực, nhưng vẫn làm cho thân thể Ngũ Trường Lập không tự chủ được căng thẳng.
“Nếu người nọ còn chưa rời khỏi Hạnh Phần Thành, tiểu nhân có thể thử một chút.” Ngũ Trường Lập thấp giọng nói.
“Vậy làm phiền Ngũ cung phụng rồi!” Khóe miệng Hứa Vương Lượng hơi giật giật nói.
“Không dám không dám!”
Ngũ Trường Lập vội vàng xua tay, nhìn thoáng qua cổ trùng trong tay áo, từ trong túi lấy ra một khối đất đen to bằng móng tay, có chút đau thịt đưa tới bên miệng cổ trùng.
Thân thể Cổ Trùng nhảy vọt, trực tiếp nằm sấp trên đất đen, chỉ trong chốc lát, đất đen đã bị ăn hết.
Cánh cổ trùng hơi rung động, bắt đầu bay về phía trước.
Từ nửa canh giờ trước, con cổ trùng này đã liếm qua máu Hứa Tại Xuyên. Cho nên giờ phút này con cổ trùng này tìm kiếm, chính là khí tức tương đồng.
Trên thanh kiếm giết người kia, liền lưu lại khí tức tương đồng.