Chương 67: Kinh Lôi Kiếm
“Tuổi vượt qua mười tám, môn phái tạm thời không thu.” Phạm Thức Ngọc lắc đầu.
“Cơ hội kiểm tra cũng không cho sao? Lúc trước không phải còn có thể kiểm tra ngộ tính cùng căn cốt sao?” Rất nhiều người nóng nảy, Trần Phỉ cũng không khỏi nhìn về phía Phạm Thức Ngọc.
“Đã thay đổi, hôm nay chính là như thế.” Phạm Thức Ngọc trầm giọng nói.
“Sao lại như vậy, ta ngàn dặm xa xôi tới nơi này, ngay cả một cơ hội cũng không cho sao!”
“Ta chỉ là tập võ muộn, nhưng một năm đã Luyện Nhục, còn có mấy tháng, nhất định Đoán Cốt, như vậy cũng không được sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chỉ là tiếp xúc võ học quá muộn, không có nghĩa là chúng ta thiên tư căn cốt không được!”
Gần một nửa người ầm ầm, tràng diện chợt ồn ào, rất nhiều người tức giận bất bình.
“Yên lặng!”
Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, lỗ tai mọi người một trận ong ong, tu vi yếu một chút thậm chí trực tiếp ngã xuống đất, tất cả thanh âm thoáng cái biến mất không thấy.
“Vận khí cũng là một bộ phận trên con đường võ đạo, các ngươi tiếp xúc võ học muộn, đó chính là vận khí các ngươi không tốt!”
Hai mắt Phạm Thức Ngọc đảo qua tất cả mọi người ở đây, khí thế bàng bạc đè ép rất nhiều người không thở nổi, không tự chủ được cúi đầu.
Trần Phỉ và Phạm Thức Ngọc nhìn nhau trong nháy mắt, nhưng không khiến đối phương chú ý chút nào. Trần Phỉ hít sâu một hơi, cuối cùng thở ra.
Cuộc sống không như ý, tám chín phần mười.
Chuyện bái sư, Trần Phỉ nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, duy chỉ không ngờ tới, Tiên Vân Kiếm Phái ngay cả một cơ hội kiểm tra cũng không cho, tựa như Phạm Thức Ngọc nói, vận khí, cũng là một phần của võ đạo.
Hoặc là nói, vận khí, chính là một bộ phận của cả cuộc đời. Đôi khi không có cơ hội, chính là không có!
Người phù hợp điều kiện bắt đầu xếp hàng lên núi chuẩn bị kiểm tra, những người khác không phù hợp điều kiện, thì còn không chịu rời đi, cứ như vậy nhìn, chờ mong có kỳ tích gì phát sinh.
Trong đầu Trần Phỉ chuyển qua rất nhiều ý niệm, cuối cùng đều lắc đầu. Thái độ của Tiên Vân Kiếm Phái rất rõ ràng, loại võ giả lớn tuổi như hắn, một chút cơ hội cũng không có.
Tửu Tiên khách điếm.
“Đây là môn phái phụ cận có thể bái sư, mặc dù không thể so sánh với Tiên Vân Kiếm Phái, nhưng lịch sử truyền thừa cũng không ngắn, còn cùng Tiên Vân Kiếm Phái có một ít quan hệ.”
Cò mồi đưa tờ giấy trong tay cho Trần Phỉ, Trần Phỉ nhìn thoáng qua, trên đó tổng cộng liệt kê ra ba môn phái. Vị trí địa lý của từng môn phái, đặc điểm truyền thừa công pháp đều đại khái giới thiệu một chút.
“Ngươi chuẩn bị thật đầy đủ.”
Trần Phỉ có chút yên lặng nhìn cò mồi, Trần Phỉ chính là đến khách sạn ngồi một chút, cò mồi này liếc mắt một cái liền nhìn ra mục đích của Trần Phỉ, khứu giác thương nghiệp này quả thật kinh người.
“Kiếm chút tiền.” Cò mồi nở nụ cười.
“Thu phí thế nào?”
“Mười lượng bạc, chỉ cần là ta biết, tất biết gì nói nấy!” Vẻ mặt của cò mồi trở nên nghiêm túc.
“Ngồi!”
Trần Phỉ gọi tiểu nhị tới, dâng một chén trà cho cò mồi. Cò mồi vui vẻ ra mặt, vụ làm ăn này xem như đã thành công.
Nửa canh giờ sau, cò mồi rời đi, Trần Phỉ nhìn đường phố dưới lầu người đến người đi, nhíu mày.
Cò mồi kia biết rất nhiều tin tức, đương nhiên, đều là một ít tin tức công khai, nhưng cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian của Trần Phỉ.
Bắc Đẩu Lâu, Trường Hồng Phái, Trầm Thủy Các, đây chính là tên của ba môn phái kia. Dựa theo lời cò mồi nói, ba môn phái này thực lực tương đương, công pháp truyền thừa đều có đặc sắc riêng.
Mà ngoại trừ ba môn phái này, kỳ thật còn có một ít môn phái nhỏ hơn ở phụ cận Tiên Vân Thành.
Chỉ là những môn phái này thực lực đã yếu đi không ít, trong đó có một ít môn phái năm đó kỳ thật từng huy hoàng, nhưng về sau không phải là công pháp truyền thừa mất đi, chính là xảy ra chuyện khác.
Trầm Thủy Các, chỉ tuyển nữ đệ tử, Trần Phỉ không cần chú ý.
Trường Hồng Phái chủ tu thương pháp, điểm ấy cũng không có gì, nhưng bọn họ chỉ thu những người dưới mười ba tuổi, những người mang nghệ bái sư, không cần.
Bắc Đẩu Lâu, khổ tu sĩ, cả đời cũng không thể kết hôn, bởi vì công pháp của bọn họ là đồng tử công, nếu như kết hôn, tất nhiên phá công, nhẹ thì vĩnh viễn không tiến bộ, nặng thì cảnh giới rút lui.
Nghe xong giới thiệu ba môn phái này, cả người Trần Phỉ đều không tốt.
Cho nên ba môn phái này đánh không lại Tiên Vân Kiếm Phái, thật sự là có đạo lý, hạn chế nhiều như vậy, công pháp lại kém Tiên Vân Kiếm Phái, làm sao thắng được!
“Vốn tưởng rằng nguyện vọng thứ nhất không lên được, nguyện vọng thứ hai có thể vào. Không ngờ, chỉ có thể vào nguyện vọng thứ ba!”
Trần Phỉ thì thào tự nói, trước khi đến Tiên Vân Thành, không ngờ lại có kết quả như vậy.
“Nguyên Thần Kiếm Phái, đến môn phái này thử xem!”
Trong đầu Trần Phỉ chuyển qua tin tức có liên quan đến Nguyên Thần Kiếm Phái, truyền thừa không kém, so với ba môn phái Trầm Thủy Các, không phân cao thấp.
Duy nhất gần đây công pháp nổi danh nhất trong môn, Kinh Lôi Kiếm, đã có rất nhiều năm không có người tu luyện đến tầng thứ cao nhất, dẫn đến chỉnh thể thực lực cùng chiến lực mũi nhọn, đều yếu hơn ba môn phái khác.
Mà chưởng môn đương đại dường như không giỏi kinh doanh,
“Kinh Lôi Kiếm và Kinh Lôi Kiếm Kình có quan hệ gì sao?” Đây là lời Trần Phỉ lúc ấy hỏi cò mồi, chủ yếu là công pháp này tên gọi quá giống, mà Kinh Lôi Kiếm Kình của Tiên Vân Kiếm Phái cũng quá nổi danh.
“Không biết.”
Cò mồi vừa muốn lắc đầu, tiếp theo thấy Trần Phỉ lại lấy ra năm lượng bạc, lập tức đổi giọng thấp giọng nói: “Nghe nói là tổ sư Nguyên Thần Kiếm Phái, sau khi kiến thức Kinh Lôi Kiếm Kình, cảm thấy cũng chỉ như vậy. Chính mình sáng tạo ra một môn Kinh Lôi Kiếm, muốn áp chế Kinh Lôi Kiếm Kình.”
“Sau đó trong đó có chỗ không hoàn thiện, cho nên rất khó tu luyện?”
“Cái này thật không biết!” Cò mồi cười ha hả, không chịu đánh giá nữa.
Trần Phỉ uống cạn ly rượu, rời khỏi tửu lâu.
Một canh giờ sau, Trần Phỉ xuất hiện ở dưới một tòa sơn môn.
Hôm nay cũng là thời gian Nguyên Thần Kiếm Phái tuyển nhận đệ tử, nhưng so với cảnh tượng đông đúc ở Tiên Vân Kiếm Phái, nơi này không thể nghi ngờ ít hơn rất nhiều, nhưng cũng may cũng không phải một ít người cũng không có.
Một khắc đồng hồ sau, trong tay Trần Phỉ nhiều hơn một khối lệnh bài, cùng với một quyển công pháp bí tịch, cái giá phải trả chính là mất đi một trăm lượng bạc.
Thân phận hiện tại của Trần Phỉ là đệ tử ngoại môn Nguyên Thần Kiếm Phái. Nếu như trong vòng nửa năm có thể tu luyện kiếm pháp trong tay tới đỉnh, cũng xông qua khảo nghiệm, là có thể chân chính trở thành đệ tử Nguyên Thần Kiếm Phái.
Trần Phỉ nhìn bí tịch, khuôn mặt phức tạp, luôn có cảm giác như bước vào một võ quán cỡ lớn.