Chương 149: Rung Động
Cổ Trần giơ cao Thạch Kiếm rống lên một tiếng, tiếng rống đâm thủng trời xanh, vang vọng khắp nơi, huyết khí cuồn cuộc bốc thẳng lên trên cao, quét ngang xung quanh khiến mấy ngàn Thú nhân ngã trái ngã phải, hoảng sợ vô cùng.
- Các tộc nhân, đã đến lúc báo thù, giết sạch bọn họ, rửa sạch sỉ nhục của các ngươi.
Hắn Thạch vung đao lên chỉ thẳng về phía mấy ngàn Thú nhân Chiến Sĩ, tiếng hét lớn truyền khắp mỏ quặng, mấy vạn Nhân tộc nô lệ hai mắt sáng bừng, huyết dịch thiêu đốt, sát ý sôi trào.
- Giết!Gần như là trong nháy mắt, mấy vạn nô lệ bị nô dịch cùng nhau quát lớn, ai nấy hai mắt đỏ ngầu vung cuốc xông tới, có người còn nâng khoáng thạch lên, vô cùng điên cuồng giết về phía trước.
- Nhân tộc tất thắng!Cổ Trần hét lớn, tay cầm Thạch Kiếm bổ ra một tia kiếm khí chói lọi, như Ngân Hà rơi xuống đánh vào giữa đám Thú nhân.
Một tiếng ầm vang, trên trăm Thú nhân chết thảm tại chỗ, huyết nhục văng tung tóe, cảnh tượng vừa máu me vừa rung động.
Mấy ngàn Thú nhân hoảng sợ thét lên, bị mấy vạn nô lệ điên cuồng nhấn chìm.
Phía trước mỏ quặng, mấy vạn Nhân tộc nô lệ cuốn tới, đầy khắp núi đồi, đen nghịt nhìn không thấy điểm cuối.
Ầm ầm! - A! Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ, tiếng kêu rên hoảng sợ xen lẫn vào nhau, đâm thủng bầu trời.
Mấy ngàn Thú nhân bị dìm ngập, huyết nhục văng tung tóe, thân thể rách nát rơi xuống, đầu lâu cuồn cuộn, tình cảnh hỗn loạn mà máu me khiến người nhìn hoảng sợ.
Tuy Thú nhân cường đại, nhưng rắn mất đầu đối mặt với mấy vạn nô lệ Nhân tộc điên cuồng thì căn bản là không cách nào cản nổi, trong chớp mắt đã bị biển nô lệ nhấn chìm, không kịp phản kháng.
Tuy trong quá trình cũng có nô lệ Nhân tộc bị giết, nhưng chỉ là số ít, Thú nhân không thể cản nổi lửa giận cùng sự điên cuồng của mấy vạn Nhân tộc bị nô dịch, cả đám này đều điên hết rồi.
Cổ Trần đứng trên đỉnh núi, sau lưng cắm một cây cờ lớn, Hắc Thổ mang theo 600 chiến sĩ bộ lạc cưỡi Khủng Lang lẳng lặng nhìn qua, không ai ra tay.
Bởi vì không cần.
Cổ Trần biết, mấy vạn nô lệ cần một chỗ để “xả”, mà càng cần hơn nữa là một lần tẩy lễ, nếu không mang họ về cũng chỉ là mấy vạn nô lệ nhát gan mà thôi.
Bọn họ cần được trút giận, cần dùng thú huyết Nhân rửa sạch sợ hãi và nỗi sỉ nhục trong lòng, có như vậy mới thật sự đối mặt được với hoảng sợ, thậm chí chiến thắng hoảng sợ.
Đại chiến kết thúc rất nhanh, hình ảnh mấy vạn Nhân tộc nô lệ cùng nhau giết tới khiến Cổ Trần cũng phải chấn động, trong lòng rục rịch.
Một khi ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng được thắp lên, Nhân tộc có thể bộc phát ra sức mạnh kinh thiên động địa, tất cả những gì đang xảy ra trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.
Mấy ngàn Thú nhân Chiến Sĩ cường đại, trong đó có không ít các Thú nhân thực lực mạnh mẽ, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị mấy vạn Nhân tộc nô lệ nhấn chìm, xé nát hoàn toàn.
Cuốc, đá tảng, giết chết từng Thú nhân một, có Thú nhân bị xé nát, có bị nện thành thịt nát, thê thảm vô cùng.
Sau một hồi, khi Thú nhân cuối cùng bị Nhân tộc chen nhau lên xé nát, rốt cuộc trận chiến này cũng được ghi một dấu chấm hết viên mãn.
- Chúng ta, báo thù!- Hu hu! Chiến đấu thắng lợi xong, mấy vạn nô lệ Nhân tộc ngơ ngác đứng đó, nhìn bốn phía đều là Thú nhân chân cụt tay đứt.
Mấy ngàn Thú nhân chết thảm sạch sẽ, không để sót lấy một tên.
Trong lòng bọn họ có một cảm giác nói không nên lời, nhiệt huyết bành trướng, bao uất ức, không cam lòng, phẫn nộ bị kích thích từng chút một, càng ngày càng nghiêm trọng.
Đó là niềm khát khao tự do dâng trào, máu trong cơ thể như đang bốc cháy.
Cổ Trần đứng ở đỉnh núi, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn mấy vạn nô lệ Nhân tộc thút thít, rống to phía dưới, họ đang phát tiết tất cả sỉ nhục và uất ức trong lòng.
Sau một hồi, tất cả mọi người bình tĩnh trở lại, từng người yên tĩnh đứng tại chỗ hướng mắt về phía thanh niên đứng trên đỉnh núi.
Chính người thanh niên này đã mang đến cho bọn họ hi vọng, mang đến cơ hội rửa sạch sỉ nhục, giúp bọn họ được xé nát mấy ngàn Thú nhân bên trong mỏ quặng.
Trong ánh mắt bọn họ là ánh sáng của sự sùng bái, kính ngưỡng, thậm chí lộ ra một tia cuồng nhiệt.
- Giết chết Thú nhân, đại thù đã báo, các ngươi, hưng phấn không?Cổ Trần bỗng nhiên hét lớn, âm thanh truyền xa mười dặm, đinh tai nhức óc khiến vô số người chấn động tâm trí, đôi mắt bừng sáng, nhiệt huyết càng thêm bành trướng.
Oanh!Từng luồng huyết khí bạo phát, có nhỏ yếu, có cường đại, tạo nên sóng nhiệt cuồn cuộn hội tụ trên bầu trời.
Đó là nhiệt huyết của mấy vạn Nhân tộc, không ngờ lại bị một câu nói của Cổ Trần kích thích mà bùng phát, huyết khí bọn họ sôi trào, trực tiếp xông ra khỏi thân thể, tạo nên một tình cảnh đáng sợ.
.