Chương 19: Niềm Tin Bất Khuất
Vị trí của bộ lạc, một đám người đi tới bên ngoài phế tích, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bừa bộn trước mắt.
Bộ lạc của bọn hắn xong rồi!Ngọn núi sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích, bộ lạc đã biến mất.
Đám người trầm mặc không nói, không khí ngưng trọng, không người nói chuyện, trên mặt đầy bi ai.
- Ô ô ô! Cổ Trần không nói chuyện, lẳng lặng nhìn bộ lạc hóa thành phế tích, không buồn không vui, có gì đáng lưu luyến.
Lúc này, Cổ Trần bỗng quyết định, nhất định phải dẫn bộ lạc đi hướng văn minh.
“Ta muốn thành lập Man Hoang Văn Minh cường thịnh!”Một thanh âm vang lên trong lòng hắn, càng lúc càng to, đó là tín niệm của hắn, từ khi hắn tru sát Tế Thần, hắn đã có niềm tin này.
Niềm tin, là một loại lực lượng, một loại tinh thần, người không tín chẳng khác nào cái xác không hồn.
Người một khi có niềm tin, liền có một lực lượng vô hình chống đỡ, thúc đẩy không ngừng đi tới.
- Các tộc nhân!Cổ Trần chậm rãi quay người, mặt đầy kiên định, ánh mắt lộ thần sắc khiến người yên tâm, đó là tự tin, là niềm tin, là ánh sáng gạt bỏ lo sợ trong lòng tộc nhân.
Đám người nhìn hắn, ánh mắt bỗng hiện sự hy vọng, tộc trưởng có thể giết Tế Thần, cũng nhất định có thể chỉ huy bọn họ trọng kiến gia viên.
Cổ Trần nhìn lại đám người, lớn tiếng nói:- Bộ lạc hủy, chúng ta có thể trọng kiến.
Nhưng không có niềm tin thì triệt để không cứu nổi.
- Chúng ta muốn sinh tồn tại Man Hoang chi địa đầy nguy hiểm này, nhất định phải ngẩng cao đầu, cầm chắc vũ khí trên tay, dùng hai tay hai chân bảo vệ tôn nghiêm bộ lạc.
- Nếu như chúng ta có niềm tin, không ai có thể áp bách chúng ta, không ai có thể nô dịch chúng ta, dù là Thần cũng không được.
- Phàm lẻ kẻ ức hiếp bộ lạc chúng ta, giết!- Tế Thần chính là kết cục!Cổ Trần đạp lên thi thể Tế Thần, giơ cao Cốt mâu, từng tiếng hét lớn chấn động đám người, một ngọn lửa chậm rãi nhen nhóm, càng lúc càng lớn, chiếm lấy linh hồn hơn một ngàn người, khiến bọn họ không tự chủ mà ưỡn ngực ngẩng đầu.
- Chúng ta bất khuất, dù là Thần cũng có thể đánh bại!- Bởi, chúng vĩnh viễn không khuất phục!Rít một tiếng, chấn vô số tộc nhân sôi trào, trong mắt bốc lên quang mang nóng bỏng, sống lưng thẳng tắp, tựa như có thêm vô số lực lượng.
Đó là niềm tin, một khỏa hạt giống bất khuất!- Vĩnh không khuất phục!Trong lúc nhất thời, trên dưới bộ lạc sôi trào, phất khởi hò hét.
Tất cả mọi người sôi trào, hạt giống bất khuất được gieo xuống, bắt đầu bén rễ nảy mầm, sẽ không ngừng trưởng thành.
Trên bầu trời, ánh nắng vàng óng phủ xuống, khoác lên mình Cổ Trần một tầng kim quang, tựa như Thần chỉ, khắc sâu vào trong lòng đám người, không cách nào ma diệt.
Chính vị tộc trưởng trẻ tuổi này, đem Tế Thần hung ác tru sát, vì bộ lạc đem tới hy vọng.
Cũng vị tộc trưởng này, để bọn họ hiểu thần cũng không phải không thể chiến thắng.
Giờ khắc này, các tộc nhân hiểu một điều, cũng thu được một điều, niềm tin, vĩnh viễn không khuất phục.
Dưới sự cảm nhiễm cùng chống đỡ của niềm tin, tinh khí thần đám người liền như thu được chất biến, tinh thần không sờn xuất hiện.
Theo đó còn có một cỗ khí thế quyết liệt, sắc bén dần hình thành.
Bởi Cổ Trần cố ý cổ vũ, đốt lên một ngọn bất khuất chi hỏa, kéo thẳng sống lưng của đám người.
Đây, chính là niềm tin cùng ngạo cốt của Nhân tộc!Man Hoang, đầy nguy hiểm, nhân loại Tiên Thiên không mạnh bằng hung thú, chỉ có niềm tin cùng trí tuệ mới có thể khiến nhân tộc thoát khỏi vận mệnh thực vật cho chủng tộc khác.
Tựa như lúc trước, bị bộ lạc của bọn hắn bị một đầu Hoang Lang nuôi nhốt, hàng năm ăn mười người, tâm tình không tốt thì muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Cuộc sống như vậy, Cổ Trần tuyệt không hy vọng nhìn thấy.
Nhìn thấy các tộc nhân ai nấy đều phấn khởi nộ hống, tinh khí thần dần dần lột xác, Cổ Trần cũng có chút hài lòng, chí ít, đã chôn được một hạt giống.
Chỉ cần tương lai không ngừng ma luyện, thuế biến, cả tộc sẽ mang theo niềm tin bất khuất, vĩnh viễn không khuất phục.
Đương nhiên, con đường này sẽ dài dằng dẵn, thậm chí trên đường sẽ dải đầy bụi gai cùng nguy hiểm.
- Các tộc nhân, nơi này đã không thể tiếp tục sinh tồn.
Đám người bình tĩnh lại, Cổ Trần bắt đầu an bài.
Đám tộc nhân đều nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy kính ngưỡng, địa vị của Cổ Trần trong lòng bọn họ hiện giờ đã không thể lay động.
Ánh mắt Cổ Trần quét qua đám người, lớn tiếng nói:- Ta quyết định, dẫn các ngươi tìm gia viên mới, trọng kiến một bộ lạc còn càng cường đại hơn.
- Nguyện theo tộc trưởng, trọng kiến bộ lạc!- Trọng kiến bộ lạc!Hắc Thổ giơ cao Thạch mâu, mở màn hưởng ứng, ngay sau đó, các tộc nhân khác cũng lớn tiếng phụ họa, mặt đầy kích động.
Bộ lạc không còn, đương nhiên phải tìm gia viên mới, bọn họ cũng đầy tin tưởng với Cổ Trần.
Dù sao vị tộc trưởng này, ngay cả Tế Thần khiến người e ngại đều có thể chém giết, tự nhiên cũng tin hắn có thể đem lại ánh sáng cho mọi người.
Cổ Trần nhẹ tay đè xuống, đám người lại yên tĩnh.
Hắn nói tiếp:- Tiếp đây, chúng ta sẽ đi con đường chưa bao giờ đi, cho tới khi tìm được nơi phù hợp để ở lại.
- Có điều, di chuyển là chuyện lớn, chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ trước.
Cổ Trần nói ra tính toán của bản thân, hiện tại cần chuẩn bị sung túc nhất có thể mới được.
- Tiểu Hắc, ngươi chỉ huy tộc nhân thu thập đồ ăn, sáng mai bắt đầu di chuyển.
Nhìn thấy các tộc nhân bận rộn chuẩn bị, Cổ Trần lại một thân một mình đứng đó, nhìn thi thể Hoang Lang dưới chân, có chút suy nghĩ.
Đầu Hoang Lang này từng là Tế Thần, cho nên không người nào trong tộc dám ăn.
Hơn nữa còn là do Cổ Trần tự tay chém giết, tự nhiên là chiến lợi phẩm của tộc trưởng, không có người động tâm tư.
- Cái độc giác này không tệ, đáng tiếc không đủ dài.
Cổ Trần gõ gõ cái sừng của Hoang Lang, sừng này chỉ dài chín tấc, nhiều lắm chỉ có thể mài thành một thanh dao găm.
Còn phần da sói, da Hoang Lang vô cùng kiên cố, có thể làm thành áo da thú, thịt sói cũng ẩn chứa năng lượng cường đại, ăn vào hẳn có thể cường kiện thân thể.
Còn máu sói, thứ này càng quý hơn, Hoang Lang đã thành tinh, nó được tôn thành Tế Thần cũng không phải tự nhiên mà có.
Nếu không phải bị Bảo cốt chấn thương, không chừng kẻ chết hiện tại là Cổ Trần chứ không phải nó.
Cổ Trần dùng Cốt đao lọc da Hoang Lang, tiếp đó cắt lấy thịt, bắt đầu nướng chín phơi khô, còn xương sói tự nhiên là ném vào nồi ninh canh.
Lang huyết đã sớm chảy khô, tuy đáng tiếc, nhưng sau khi Cổ Trần cắt tim sói, lại ngạc nhiên phát hiện, trong tim có một đoàn kim huyết óng ánh.
Đây là bảo huyết, trong suốt long lanh, hiện ra một chút kim quang, không những không có mùi tanh của máu, mà còn tản ra một mùi hương nhàn nhạt.
Đây là tinh huyết, vô cùng quý giá, càng ẩn chứa năng lượng cường đại.
Hắn dùng chén gỗ cẩn thận bảo quản kim huyết lại, vừa vặn nửa chén, mùi hơn kỳ lạ.
- Tinh huyết này, thực có thể giúp tăng cường thể chất sao?Cổ Trần bưng chén gỗ, có chút không dám chắc, nhưng khẽ cắn môi một cái, liền trực tiếp cầm chén uống sạch.
.