Chương 316: Tạo Phản
Khi nhìn rõ là quân đoàn nào thì tất cả người Thạch tộc trên thành không kiềm được hút ngụm khí lạnh, bị cảnh tượng trước mắt làm ngơ ngẩn.
Kẻ đến không ngờ là Nhân tộc?Một đại quân Nhân tộc kéo đến, ngay phía trước có một vạn kỵ binh chỉnh tề đứng trang nghiêm, không có một chút tiếng vang, cho người cảm giác túc sát nặng nề.
Phía sau có vô số thanh niên trai tráng Nhân tộc theo sau, họ cầm các loại binh khí, rời rạc lộn xộn nhưng số lượng khổng lồ.
Có tám vạn thanh niên trai tráng tụ tập lại đây, trường hợp quả thực làm cho người ta nghe mà sợ, đưa mắt nhìn không thấy cuối, như biển người ập đến.
Có cường giả Thạch tộc rống to:- Không ngờ là Nhân tộc?Vô số tộc nhân bị bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn lại, mới phát hiện là Nhân tộc bị bọn họ nô dịch đã kéo đến đây.
Cực kỳ ngoài ý muốn, rất khiếp sợ!Nhân tộc ti tiện tại sao tụ tập một quân đoàn cường đại như vậy đến tấn công, xem tình huống dường như muốn đánh chiếm thành trì lãnh địa của họ.
Một cường giả Thạch tộc rống to, sát ý sôi trào, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm đại quân Nhân tộc đến ngoài thành:- Nhân tộc thấp kém mà ti tiện lại dám xâm chiếm Thạch tộc cao quý?Không chỉ mình cường giả Thạch tộc này, tất cả người Thạch tộc đều rất tức giận.
Tại sao? Bởi vì Nhân tộc là bị bọn họ nô dịch, tùy ý cắt, giết chóc, chưa từng thấy có Nhân tộc kiên cường vùng lên.
Bọn họ khinh thường, không quan tâm, nhưng hiện tại Nhân tộc chủ động đến tấn công.
Một vạn kỵ binh, cưỡi trên một loài Á Long thú Man Hoang, ba cái sừng nhọn hoắc, toàn thân phủ Thanh Đồng trọng giáp dày, chỉ lộ ra hai lỗ thủng ở mắt.
Tám vạn thanh niên trai tráng Nhân tộc ở hậu phương thì không đáng để vào mắt, bọn họ cầm binh khí cấp bậc thấp như xương, đá, không đáng lo.
Người duy nhất cần chú ý là một vạn Long kỵ chỉnh tề ở đằng trước.
- Nhân tộc, các ngươi muốn tạo phản sao?Lúc này, một bóng người mạnh mẽ đi lên tường thành, một Thạch nhân già nua bước nhanh đi đến, từ đầu tới chân tỏa ra một khí thế ngút trời.
Một đoàn Thạch tộc cường đại đi theo sau lão, là cao thủ trong tòa thành lãnh địa Thạch tộc, có năm cường giả Đoán Cốt cảnh.
Còn lão giả kia là một cao thủ Hoán Huyết cảnh, luôn luôn trấn giữ nơi này.
Lão vừa triệu tập tất cả chiến sĩ tinh nhuệ trong tộc, đang chuẩn bị xuất binh, kết quả còn chưa chờ bọn họ đi ra thì kẻ địch đã đến.
Ngoài thành, Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ, vẻ mặt bình tĩnh đánh giá tòa Thạch thành trước mắt, ánh mắt nhìn lão thạch nhân kia.
Cổ Trần lẩm bẩm nói ra hư thực trong tòa thành đối diện:- Một Hoán Huyết cảnh, năm Đoán Cốt cảnh, mấy chục Luyện Khí cảnh, phải công nhận lãnh địa này của Thạch tộc khá mạnh.
Thế lực Thạch tộc ở đây rất cường đại.
Cổ Trần không thèm nhìn lão thạch nhân, dối phương nói tạo phản, hắn vẻ mặt cười nhạt, khinh thường.
Lão thạch nhân mắt lộ ra tia sáng lạnh, gằn từng chữ chất vấn:- Tộc quần bị nô dịch, các ngươi tụ tập đại quân đến, là muốn phản kháng sự thống trị của Thạch tộc sao?Trong lòng lão thạch nhân rất cảnh giác, ánh mắt luôn nhìn Cổ Trần, cứ cảm thấy từ người đối phương phát ra nguy hiểm.
Điều này khiến lão rất kinh ngạc, rất khó hiểu, từ người Cổ Trần lộ ra chút khí tức thì biết hắn phỏng chừng là thanh niên Nhân tộc Đoán Cốt cảnh đại thành.
Tại sao có thể mang lại cảm giác nguy hiểm cho lão?Cổ Trần nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo:- Tạo phản?Hắn đột nhiên hừ lạnh nói:- Lão tạp mao, ngươi nói nhảm quá nhiều, ngoan ngoãn xuống dưới nhận cái chết.
- To gan!Trên thành vang lên tiếng quát giận dữ, có khí tức khủng bố đè xuống.
Chợt thấy một cường giả Thạch tộc bay ra, tay cầm Thạch đao ngưng tụ ánh sáng mạnh mẽ chém thẳng về phía Cổ Trần.
Người Thạch tộc kia có thực lực Đoán Cốt cảnh, cực kỳ mạnh mẽ, bị câu nói của Cổ Trần chọc tức, nổi giận đùng đùng xông lên.
Cường giả Thạch tộc đó rống to:- Tiểu tử Nhân tộc, dám nhục nhã tướng quân tộc lão của ta, chết đi!Bóng người bay lên, Thạch đao ù ù xé trời, chém từ trên đầu xuống.
Hắn cho rằng Nhân tộc bị nô dịch, căn bản không thèm để Cổ Trần vào mắt.
Mặt Cổ Trần lộ vẻ trào phúng, cây Thanh Đồng chiến thương trong tay kêu ù ù, tựa như tia chớp xuyên qua, không khí phát ra tiếng ù ù.
Phập!Chỉ nghe một tiếng nổ trầm đục, máu tung tóe, cao thủ Thạch tộc người còn lơ lửng giữa trời, giữa chân mày bị một cây Thanh Đồng chiến thương xuyên qua, máu nhỏ tí tách.
Hắn xoe tròn mắt, con ngươi mất tiêu cự, bên trong sót lại kinh ngạc và không tin.
Đến chết đều không hiểu nổi tại sao vừa chạm mặt thì hắn đã chết, là hắn tấn công trước, vì sao đối phương ngược lại một thương miểu sát hắn? Không kịp phản ứng.
.