Chương 361: Trở Về
Cổ Trần cười thoải mái, hăng hái xoay người rời đi, lão cự nhân đi theo sau lưng, Độc Nhãn cự nhân trong hẻm núi đều đi theo.
Tiếp theo là ba mươi Cự ma, Cổ Trần đứng trên vai Cự ma cầm đầu Cổ Ma, một đám cự nhân rầm rộ, mỗi bước làm đất rung rinh đi hướng bộ lạc.
Nhiều cự nhân đi trong núi rừng, dọc đường đi thanh thế to lớn, làm vô số mãnh thú trong rừng rậm sợ hãi chạy tứ tán.
Ba ngày sau, theo Cổ Trần mang theo số lớn cự nhân trở lại bộ lạc, vô số tộc nhân vì thế mà chấn động.
- Trời ạ!- Cự nhân, thật nhiều cự nhân!Trong bộ lạc, nhiều tộc nhân chạy ra vây xem.
Bọn họ nhìn đám cự nhân chậm rãi đi tới, có mười hai Độc Nhãn cự nhân, còn có ba mươi Cự ma toàn thân đen nhánh.
Đặc biệt là Cự ma cầm đầu, làn da lóe tia sáng màu đỏ sậm, khí tức cường đại, tràn đầy cảm giác áp lực.
Mỗi cự nhân đều cực kỳ cường đại, tương đương với một cường giả Đoán Cốt cảnh, đương nhiên, tiểu cự nhân trong nhóm Độc Nhãn cự nhân tương đương với Tôi Thể cảnh.
Những cự nhân này trời sinh cường đại, nhưng dường như lớn lên thì bị hạn chế nào đó, lão cự nhân chỉ bằng Hoán Huyết cảnh, nhưng không cách nào đánh vỡ huyết mạch ràng buộc.
Cự ma cũng giống như thế, tuy rất mạnh, nhưng chúng nó trưởng thành thì cũng bị trói buộc, không thể phá tan cấp bậc huyết mạch thân thể.
Cổ Trần mang theo đám cự nhân trở lại bộ lạc, triệu tập số lớn lao động bắt đầu chọn một khu vực trong bộ lạc để xây nhà đá cỡ lớn.
Nơi này dành cho cự nhân, vì khiến chúng nó hoàn toàn dung nhập bộ lạc.
Ý niệm giao lưu của Cổ Trần khắc dấu lên ấn ký linh hồn, tự nhiên có thể khống chế bọn họ.
Có những cự nhân này thêm vào, bộ lạc lập tức tăng lên thực lực, vốn thiếu cao thủ hiện tại xem như tạm thời bổ sung.
Đợi tương lai trong bộ lạc có người tu luyện lớn lên thì sẽ có càng nhiều cường giả, không cần giống như bây giờ một mình hắn chống đỡ nguyên bộ lạc.
Sắp xếp những cự nhân này xong, Cổ Trần về Thanh Đồng điện trước, lấy Cửu Khiếu Thạch tâm ra, cẩn thận kiểm tra một lần.
“Thật tốt, không có ý thức tồn tại.
”Cổ Trần nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ thứ này cất giấu ý thức, thạch tâm này là bảo bối, tuy nhiên hắn không có ý định luyện hóa thay thế trái tim của mình.
Giữ lại nó có thể liên tục không ngừng tràn ra bảo bối như Tiên Thiên Linh huyết, Cổ Trần tự nhiên rất xem trọng, đặt nó ở chỗ sâu trong Thanh Đồng điện, thả vào một cái ao.
Làm xong mọi chuyện, Cổ Trần một thân một mình lặng yên rời đi bộ lạc.
Hắn muốn đi tìm bí cảnh từng đi qua, tìm kiếm cơ duyên trong đó.
Trước đó bởi vì Huyết Thụ đột nhiên đuổi theo, buộc hắn phải vội vàng chạy ra, bây giờ hắn muốn vào trong nhìn xem trong bí cảnh có thứ tốt gì không.
Vèo!Trong núi rừng, một bóng người cấp tốc lướt qua, huyết khí cường đại hấp dẫn mãnh thú xung quanh, nhưng không con nào dám lại gần.
Bởi vì người kia tỏa ra khí tức khủng bố, uy hiếp dã thú Man Hoang các phương, chúng nó bị kinh sợ không dám rục rịch.
“Chắc ở chỗ này.
”Rất nhanh, Cổ Trần đi tới trước một bức tường đá, hắn dừng lại quan sát.
Lúc trước hắn từ chỗ này tiến vào bí cảnh, trước đó còn có một Tam Nhãn Kim Nghê thủ hộ ở chỗ này, hiện tại đã không có.
“Không biết cửa vào bí cảnh còn đây không?”Trong lòng Cổ Trần có chút nghi vấn, bước lên trước, nhẹ nhàng đặt tay trên vách đá.
Oong!Chớp mắt dâng lên một luồng sáng, ánh sáng mông lung sương mù khuếch tán, như có từng vòng sóng nước lăn tăn trên vách đá.
Có năng lượng rào chắn.
“Cửa vào vẫn còn!”Cổ Trần vui mừng quá đỗi.
Không ngờ lối vào bí cảnh này vẫn còn, xem ra chưa đóng lại, tuy không rõ lý do nhưng tóm lại là tin tốt.
Vậy là cửa vào bí cảnh là có thời gian hạn chế, trừ phi ngươi nắm trong tay bí cảnh, từ đó cố định thời gian mở cửa.
.
Cổ Trần đè xuống trong lòng vui sướng, nhẹ nhàng xuyên qua vách đá, từng vòng sáng mờ khuếch tán, rất nhanh toàn thân hắn xuyên qua trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn xuyên qua cửa vào vách đá, một lần nữa đi vào bí cảnh.
Trong tầm mắt là thế giới hoang vu đầy hài cốt, xương vụn rải khắp nơi, chất đống một lớp phấn xương dày, trong không khí tràn ngập khí dày đặc.
Cổ Trần đạp lên xương vụn, đạp lên bụi, lại đi hướng trong hẻm núi nhỏ lúc trước, Huyết thụ không còn, chỉ để lại một hố to.
“Không lẽ gốc Huyết thụ kia đã bị giết?”.