Chương 439
Trước đó, Cổ Trần tận mắt thấy bọn họ lột xác, ở trong tuyệt cảnh liều mạng một lần, cả đám đều làm xong chuẩn bị chịu chết.
Đây chính là niềm tin thay đổi, ý chí lột xác, tinh khí thần cùng tăng lên.
Chạy trốn, một mực hoảng sợ chạy trốn, sẽ không thể đổi lấy cuộc sống và hi vọng.
Chỉ có tiến lên không lùi, giết ra một mảnh càn khôn sáng sủa, giết ra một mảnh không gian sinh tồn, mới có thể làm cho mình thậm chí tộc nhân đời sau có một cái không gian an ổn sinh tồn.
Cổ Trần vung tay, mấy vạn người ở hiện trường lập tức an tĩnh lại, không có người nào phát ra âm thanh, ai cũng tràn ngập chờ mong và kích động nhìn hắn.
Người này từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ giết hết đám kỵ binh Kim tộc đuổi giết bọn họ, cứu mạng của tất cả mọi người, tự nhiên họ có một cỗ cảm kích và sùng bái thật sâu.
- Chư vị tộc nhân, các ngươi an toàn rồi.
Câu nói đầu tiên của Cổ Trần truyền đến, khiến tâm thần tất cả mọi người chấn động mạnh mẽ, khuôn mặt kích động đỏ bừng, không ít người rơi lệ, gào khóc tại chỗ.
Rốt cục còn sống!- Ta là tộc trưởng Hoang Cổ bộ lạc, Cổ Trần, vừa vặn nhìn thấy các ngươi bị dị tộc truy sát, phía trước chính là bộ lạc của ta, các ngươi có thể đi đến bộ lạc của ta sinh sống.
Câu nói tiếp theo, khiến mấy vạn người đều khóc, cuối cùng cũng có một nơi thu nhận bọn họ.
- Cảm tạ tộc trưởng thu nhận!- Cảm tạ tộc trưởng!Mấy vạn người cùng nhau quỳ xuống, nam nữ già trẻ, cả đám kích động quỳ lạy Cổ Trần, thật sự là quá kích động, giờ phút này không cách nào biểu đạt tâm tình.
Ầm ầm! Lúc này, một chi Long Kỵ trọng giáp chạy tới, người dẫn đầu chính là Hắc Thổ nghe mệnh lệnh dẫn theo Long Kỵ chạy tới.
Ban đầu mấy chục ngàn người chạy nạn còn có chút khẩn trương nhưng vừa nhìn thấy đó là nhân tộc, thì từng người buông lỏng, tiếp theo là cảm thấy một cỗ an toàn nồng đậm.
Một vạn Long Kỵ trọng giáp mạnh mẽ, mang đến cho bọn họ rung động thật sâu, có loại cảm giác an toàn, đây chính là lực lượng bảo vệ.
- Tiểu Hắc, hộ tống tất cả mọi người trở về bộ lạc.
Cổ Trần ra lệnh một tiếng, Hắc Thổ vừa mới chạy tới lập tức lĩnh mệnh, không có một điểm oán hận, cho dù là một chuyến tay không cũng không có một lời oán giận nào, ngược lại cẩn thận chấp hành mệnh lệnh.
Có thể nói Hắc Thổ đối với Cổ Trần kính ngưỡng như thần.
Cứ như vậy, mấy chục ngàn nhân tộc chạy nạn sống sót, được một vạn Long Kỵ hộ tống về tới Hoang Cổ bộ lạc.
Bọn họ vừa đến, nhìn thấy tường Thanh Đồng thành cao lớn hùng vĩ, tất cả đều bị chấn động.
Nghĩ đến tương lai có thể sinh hoạt trong bộ lạc mạnh mẽ như vậy, ai cũng kích động, hưng phấn, đồng thời lại có chút bi ai cùng thương cảm.
Nếu những tộc nhân khác của bọn họ không có chết đi, có thể cùng nhau sinh hoạt ở đây thì tốt biết bao.
Đây đều là họa do dị tộc gây ra, càng bởi vì nhân tộc nhỏ yếu, nếu các bộ lạc nhân tộc mạnh mẽ, vậy thì sợ gì dị tộc uy hiếp?Đối với chuyện này, Cổ Trần thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, nếu bộ lạc nhân tộc không có thực lực mạnh mẽ, căn bản không có cách nào sinh tồn được ở thế giới Man Hoang mà dị tộc hoành hành này.
Nhìn mấy chục ngàn nhân tộc chạy nạn an toàn trở về bộ lạc, tâm lý Cổ Trần lại có chút trầm trọng, nhóm người chạy trốn này có mấy vạn người.
Nhưng không trốn được bao nhiêu?Lần này dị tộc đại thanh tẩy, bộ lạc nhân tộc bên trong Bách Man sơn có bao nhiêu cái bị diệt, bị huyết tẩy, có bao nhiêu nhân tộc bị giết hại bi thảm?- Không có thời gian chậm rãi phát triển.
Cổ Trần một thân một mình đứng ngạo nghễ trên tường Thanh Đồng thành, nhìn bộ lạc to lớn phồn thịnh trước mắt, trong lòng có một cỗ cảm giác cấp bách.
Ban đầu hắn dự định phát triển bộ lạc thật tốt, góp nhặt thực lực, nhưng xem ra hiện tại đã không có thời gian.
Chờ đợi thêm nữa, khả năng toàn bộ bộ lạc nhân tộc bên trong Bách Man sơn đều bị diệt sạch, lúc đó còn mỗi bộ lạc của hắn thì chơi cái gì?- Nhất định phải giải cứu càng nhiều bộ lạc, làm lớn mạnh nhân khẩu cùng thực lực bộ lạc của ta.
Ánh mắt Cổ Trần trở nên kiên quyết, làm ra quyết định, đã không có thời gian, vậy liền khai chiến, dưới lần đại thanh tẩy này giải cứu càng nhiều bộ lạc nhân tộc càng tốt.
Vừa vặn nhờ vào đó làm lớn mạnh nhân khẩu và thực lực bộ lạc của mình, mới có thể có đủ lực lượng đến đối kháng dị tộc, thậm chí phản công dị tộc.
- Người đâu, thổi kèn lệnh, triệu tập tất cả mọi người!Bỗng nhiên Cổ Trần hét lớn, truyền đạt một cái chỉ thị.
Một khắc sau, chỉ thấy bên trong tháp quan sát trên tường thành, có một tên chiến sĩ bộ lạc cầm lấy sừng thú dùng lực thổi.
- Ô — — ô!.