Chương 489
Cổ Trần mở ra năng lực tôi thể, ở dưới thiên phạt oanh kích hủy diệt, chữa trị, dưới hai tầng ma luyện rốt cục hoàn thành một lần lột xác cuối cùng.
Nguyên Thủy Ma Thân triệt để viên mãn, khí tức mạnh mẽ dâng lên, chiến lực kinh thiên.
Đạo linh hồn thể kia bộc phát ra từng đạo từng đạo ánh sáng, lục đạo quang mang bao phủ, linh hồn hắc động thôn phệ thiên phạt lôi đình vô tận, tẩy luyện ý chí, ngưng tụ ra một luồng ý chí bất diệt.
Luồng bất diệt linh quang kia lấp lóe, ở dưới thiên phạt oanh kích, linh hồn thể tan rã từng chút xíu, hóa thành bất diệt linh quang.
Bang bang!Chỉ nghe một tiếng leng keng, từng đạo từng đạo lôi điện hình người đột nhiên sụp đổ tan rã, bất diệt linh quang cuốn một cái, ý chí mạnh mẽ bao phủ mà qua, cuốn theo hàng tỷ tia lôi đình biến mất không còn tăm tích.
Cái lôi trì thiên phạt này, lập tức biến mất một phần ba.
- Nấc! Linh hồn thể ợ một cái, toàn thân phát sáng, trong thân thể có hàng tỷ tia lôi quang không ngừng xung đột, bạo phát.
Nhưng lại bị linh hồn một mực giam cầm trong thân thể, không ngừng mượn nhờ hàng tỷ tia thiên phạt lôi đình bên trong nấu luyện ý chí linh hồn, trở nên càng thêm thuần túy.
Hưu!Linh hồn thể hóa thành ánh sáng chui vào tử phủ, về trong thức hải triệt để ngủ say, bỗng nhiên Cổ Trần mở mắt, toàn thân bốc lên ma quang mãnh liệt.
- Đến đây!Cổ Trần hét lớn, bay lên trời, bước vào bên trong lôi trì triển khai chém giết kịch liệt hơn.
Rầm rầm rầm! Lôi trì bạo động, thiên phạt vô biên vô tận hội tụ, hàng tỷ lôi đình đánh xuống, một đám lôi điện hình người giết tới.
Lôi binh lấp lóe, bóng người sụp đổ, thiên phạt chi chiến vẫn tiếp diễn.
Trận chiến này đánh ba ngày ba đêm, thiên phạt bổ xuống ba ngày ba đêm, ở trong núi lớn đánh ra một cái vực sâu không thấy đáy.
Ba ngày sau, lôi trì nổ tung, lôi quang vô tận dâng lên, kiếp vân biến mất.
Dường như thiên phạt đã mất đi năng lượng chèo chống, dần dần tiêu tan.
Soạt!Sau khi lôi trì sụp đổ, phía trên có một bóng người cháy đen, toàn thân rách mướp rơi rơi vào vực sâu không đáy.
Thiên phạt qua đi, bên trong Bách Man sơn lại khôi phục yên tĩnh, nhưng trong phạm vi một trăm dặm không có một sinh vật nào dám tới gần nơi này.
Bởi vì trận thiên phạt kia quá kinh khủng, quá khiếp người, khí tức thiên uy lưu lại vẫn cho người ta một loại cảm giác kinh sợ như cũ.
Đặc biệt là một số sinh linh mạnh mẽ, càng không dám bước chân vào chỗ đó, bởi vì thiên phạt vừa mới tán đi, vẫn còn lưu lại một luồng khí thế, một khi có sinh linh tới gần, nói không chừng sẽ dẫn tới thiên kiếp mới.
- Sinh vật phía dưới cái thiên phạt kia, đã chết rồi sao?Dị tộc, nhân tộc và các sinh linh mạnh mẽ bên trong Bách Man sơn đều yên lặng chú ý, suy đoán bóng người mơ hồ phía dưới thiên phạt phải chăng đã chết rồi?- Hoàn toàn không có khí tức, khả năng đã chết! Trong một tòa thần miếu rách nát trên bình nguyên Man Hoang truyền đến một trận dao động, ý niệm mạnh mẽ lặng yên đảo qua, không dám tới gần.
Nhưng dưới sự cảm ứng của ý niệm mạnh mẽ, bên trong khu vực bị thiên phạt đánh, không có bất kỳ khí tức gì tồn tại, gia hỏa dẫn tới thiên phạt giống như đã hóa thành tro bụi rồi.
- Gần đây khu vực này thường xuyên xuất hiện thiên kiếp, thiên phạt, xem ra thế gian này đã thay đổi, nơi này không còn an toàn.
Lúc này, trong một cái cấm khu ở khu vực trung tâm Bách Man sơn, truyền đến từng trận dao động khủng bố, có sinh vật cấm kỵ chú ý đến trận thiên phạt này.
Ở dưới thiên phạt, coi như sinh linh cấm kỵ, cũng phải gắt gao áp chế khí tức của mình, không dám tiết lộ một chút ra ngoài.
Gần đây nơi này xuất hiện rất nhiều thiên kiếp, thiên phạt, dẫn đến tồn tại cấm kỵ ẩn trốn ở chỗ này cũng có chút kinh hồn bạt vía.
Lo lắng có nên dọn nhà hay không, nếu không chẳng biết lúc nào thiên phạt đột nhiên hạ xuống, chuyện này đối với sinh linh cấm kỵ mà nói tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu.
Thời điểm các phương đang suy đoán, dưới một cái vực sâu không thấy đáy ở khu vực trung tâm thiên phạt, có một tia khí tức yếu ớt tràn ngập.
Một bóng người cháy đen rách rưới nằm dưới vực sâu, không nhúc nhích, khí tức như có như không, giống như đã chết đi.
Cạch!Bỗng nhiên bóng người cháy đen, rách rưới kia hơi nhúc nhích, da thịt cháy đen trên người tan vỡ.
Dưới vực sâu, có một bóng người cháy đen nằm ở đó, toàn thân bốc lên từng tia hồ quang điện.
Người này chính là Cổ Trần độ kiếp, bị thiên phạt đánh cho suýt chút nữa là ngoẻo.
.