Chương 32:
Trong lòng Tô Chí Phong thêm phần yên tâm, nhanh chóng cùng vợ đi vào thư phòng.
Sau khi người lớn đi vào, đám nhỏ nhanh chóng xúm lại với nhau.
Bác cả Tô Chí Cường với vợ Từ Mỹ Lệ sinh được hai người con, đứa lớn Tô Bảo Cương mười tuổi, đứa nhỏ Tô Bảo Minh được năm tuổi. Bác hai Tô Chí Quốc cùng vợ Phùng San có một đứa con trai và một đứa con gái, con trai là Tô Bảo Lượng chín tuổi, con gái là Tô Bảo Phương bảy tuổi.
Bọn trẻ không có tên cúng cơm nên chỉ gọi là Tiểu Cương, Tiểu Minh, Tiểu Lượng và Tiểu Phương.
Mấy đứa nhỏ này đã biết đến Giang Bác và Tống Sở từ trước, đặc biệt là Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh đều bị Từ Mỹ Lệ tẩy não, nói rằng hai đứa nhỏ đều là con nuôi, nói mấy đứa nhóc không phải là người một nhà, sau này muốn cướp ông bà nội nên hai đứa nhỏ đều ghét Giang Bác với Tống Sở.
Đến nỗi kéo theo Tô Bảo Lượng cùng Tô Bảo Phương, hai đứa cũng không thích Tống Sở và Giang Bác. Nhà con thứ hai Tô gia thực tế không tẩy não hai đứa nhỏ, nhưng Tô Bảo Lượng cảm thấy bản thân phải đồng lòng với anh chị em trong gia đình nên cũng không thích bọn họ.
Về phía Tô Bảo Phương lại càng dễ hiểu, trước kia trong nhà chỉ có cô bé là cháu gái, hiện tại lại có thêm Tống Sở, cô bé cảm giác vị trí của mình có nguy cơ lung lay. Cô bé cảm thấy trong lòng không yên tâm, cách mà trẻ em thể hiện cảm giác khủng hoảng chính là ghét nhau.
Chẳng mấy chốc mấy đứa nhóc đã vây quanh Giang Bác và Tống Sở.
Mấy đứa đều cao lớn, lại còn đông như vậy, vừa bị bao vây Tống Sở lập tức cảm giác được nguy hiểm sắp ập đến.
Cô vội vàng trốn sau lưng Giang Bác, thò đầu ra suy nghĩ một chút chắc Giang Bác cũng không khoẻ hơn mình nên lại đứng lên che trước mặt Giang Bác, nghiêm túc nói: “Các anh chị muốn làm gì?”
Tô Bảo Cương khoanh tay nói: “Chúng mày là con hoang, bọn tao không chào đón chúng mày, chúng mày đi đi.”
Tống Sở không vui vì bị mắng là đứa con hoang, cô và Giang Bác không phải là con hoang! Bọn họ không phải là con hoang!
“Bọn em không phải là con hoang, bọn em là con của cha mẹ!”
Tô Bảo Cường hừ một tiếng: “Nói điêu! Mẹ tao bảo chúng mày đều là được nhặt về.”
Tống Sở ngẩng đầu nói: “Vậy anh không phải là được nhặt về sao?”
“Bọn tao đều là được cha mẹ sinh ra!” Tô Bảo Cương lớn tiếng nói, những đứa nhỏ khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, bọn tao cũng được cha mẹ sinh ra.”
Tống Sở ghen tị nhìn bọn họ, cô đúng là không có cơ hội ở bên cha mẹ. Nếu không phải vì đọc tiểu thuyết, cô sẽ không biết được rằng đứa nhỏ sẽ được sống với cha mẹ mình. Trước đây cô rất ghen tị với những đứa nhỏ trong sách được cha mẹ chiều chuộng mà lớn lên. Những đứa nhỏ đó bây giờ lại đứng trước mặt cô, trong ánh mắt cô lộ ra vẻ ghen tị: “Anh đúng là hạnh phúc, thật đáng ghen tị! Cha mẹ anh chắc yêu anh lắm.”
Nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Tống Sở, bọn trẻ lập tức thấy hài lòng.
Tô Bảo Phương nói: “Mẹ của tao bảo tao là bảo bối của bà ấy.”
Tô Bảo Lượng nói: “Bọn tao đều là những điều tự hào của cha mẹ, bọn tao muốn gì đều được mua cho.”
Tô Bảo Minh nói: “Mẹ tao còn nói sẽ mua cặp sách mới cho tao.”
Tô Bảo Cương nói: “Mẹ tao nói về sau còn phải chuẩn bị tiền cho tao cưới vợ.”
“…”
Tống Sở hâm mộ nói: “Các anh thật hạnh phúc, em cùng anh Tiểu Bác trước kia đều không có gia đình."