Chương 49:
Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ không dám can thiệp đến vấn đề này, hai người dắt vợ con vào nhà để dọn dẹp.
Về phần Mã Tam Căn, ông cụ cũng xấu hổ ngồi bên cạnh con rể, nhận lấy điếu thuốc lá con rể đưa, hút hai hơi.
Sau đó vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lý Tứ Hỷ nhìn hai đứa trẻ, rồi nhìn con gái mình, không thể cầm lòng, kéo con gái vào bếp.
Trên thực tế, trong ba cô con gái, Lý Tứ Hỷ thích cô con gái thứ ba nhất.
Vốn dĩ vì là con gái nhỏ nhất nên lúc trước ở trong lòng có hơi không thích, nhưng cô con gái này từ nhỏ đã biết chăm chỉ làm việc, cho nên bất tri bất giác ưa thích hơn nhiều, nếu không thì bà cụ đã không cho con gái lên xã học trung học.
Nhưng không ngờ nhất chính là cô con gái này còn có năng lực được gả vào trong nội thành, nên Lý Tứ Hỷ càng coi trọng bà hơn, thậm chí bà cụ còn coi bà là niềm tự hào của mình.
Nếu không phải bởi vì chuyện này quá lớn, bà cụ thật sự không muốn tỏ thái độ với con gái mình: “Con gái ngốc, con muốn nhận nuôi hai đứa nhỏ cũng được, nhưng sao cứ phải là lúc này, mấy năm sau còn có thể chứ bây giờ một miếng ăn cũng khó, hơn nữa con còn chưa bàn bạc với gia đình. Nếu bây giờ con chưa muốn sinh con, thì mẹ có thể bảo em trai nhỏ em trai lớn của con sinh hai đứa, vừa sinh xong là có thể ôm đi, không phải tốt hơn là nhận nuôi con của người khác sao?"
Mã Lan nghe vậy thầm nghĩ, bà thà không có con suốt đời còn hơn là nuôi con của em trai trong nhà.
Không phải bà ghét bỏ gen của ông cụ Mã, mà là nếu làm theo vậy thì sau này khi lớn lên cuối cùng là con cái nhà ai cũng không thể nói rõ được.
Đương nhiên, chuyện này bà cũng không muốn nói rõ, trực tiếp lôi Tô Chí Phong ra làm lá chắn: "Chuyện này con có thể làm chủ à? Mẹ cũng biết chuyện của con rồi còn gì, ông cụ Tô bằng lòng nhận con làm con dâu, đó cũng là bản lĩnh của con, con còn có thể nghĩ tới cái khác sao?"
Lý Tứ Hỷ: "...Đây là ông cụ Tô bên kia muốn nhận nuôi sao?"
“Đúng vậy, Chí Phong đã đích thân đi nhận nuôi, cha mẹ chồng của con cũng rất thích chúng nó, sau khi nhận nuôi về liền ở bên nhà bọn họ, tối qua còn hối bọn con phải về nhà làm hộ khẩu nhanh nhanh một chút. Thực tế mà nói, nếu sau này hai đứa trẻ này không thích con làm mẹ nó, thì ai đi ai ở còn chưa chắc đâu.”
Lý Tứ Hỷ đột nhiên cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, "Cái này. . . Cái này không thể nào."
“Tại sao không thể? Đâu phải là mẹ không biết tình hình của con gái mẹ?"
Lý Tứ Hỷ không biết phải phản bác làm sao, bà cụ biết rõ tình huống của con gái mình, nó đã tám năm không có con. Từ lâu đã có người đồn thổi, đây là do con gái có bản lĩnh thu phục được con rể, nếu đổi thành nhà khác, đã sớm đuổi con dâu đi chạy lấy người rồi.
Một cô con dâu không thể nối dõi tông đường, ai mà muốn chứ, hệt như bà, lúc sinh được ba cô con gái đều bị ông cụ Mã ghét bỏ đấy thôi.
Lý Tứ Hỷ không biết phải nói gì, bây giờ con gái và con rể đã có hai đứa con nuôi, bà cụ còn phải suy nghĩ xem làm sao để hai đứa nhỏ coi nhà họ Mã là nhà ngoại thật sự.
"Con gái, khổ cho con rồi." Lý Tứ Hỷ cảm thấy số phận thực sự rất bất công, đôi mắt buồn bã cũng đỏ lên.