Chương 104 - Thổ Phỉ
Tô An Lâm thấy thế có chút buồn cười, thời buổi này, võ giả đúng là rất nổi tiếng.
"Được rồi, nếu lần sau ngươi muốn đi võ quán thì ta có thể dẫn tiến ngươi vào."
"Cảm ơn đại ca, ta đi quét tước cho ngươi một chút.
Lý Sinh và Tô An Lâm đi vào trong nhà, nghe thấy Ngưu Tuệ Hồng liên mồm mắng chửi đám người kia, cái gì mà về sau đừng có chọc đến nàng, nếu không sẽ đạp vỡ trứng của bọn hắn.
"An Lâm huynh đệ đến rồi à, ngồi đi."
Thê tử của Lý Sinh mặc tạp dề đi ra tiếp đón, nàng rất xinh đẹp, lại là bộ dáng đáng yêu, rõ ràng đã sinh hai đứa con rồi nhưng dáng người vẫn thon thả như cũ. Sau khi vào thành Tô An Lâm cũng coi như là thấy được không ít mỹ nhân, nhưng lúc nhìn đến thê tử của Lý Sinh vẫn không nhịn được mà thầm cảm thán thật xinh đẹp.
"Chào tẩu tử."
"Chào tỷ tỷ."
Tô Ngọc Ngọc cũng nói theo.
"Đừng khách khí, mau vào nhà đi."
Lý Sinh nói.
Sân nhà của Lý gia cũng không khác biệt lắm với sân nhà của Tô An Lâm, nhưng đường đi không tốt bằng. Trên bàn có vài món ăn, thịt kho tàu, chân gà kho tàu, một chén canh thịt lớn, còn có mấy đĩa rau xào và ốc xào chua ngọt.
"Các ngươi ngồi đi, đều là một ít món ăn nhà làm, đừng khách khí."
Thê tử Lý Sinh cũng đi lên chào hỏi.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, Tô An Lâm lấy thịt thỏ ướp của mình ra để lên trên bàn.
Sau khi hàn huyên tình hình gần đây của mọi người xong, Lý Sinh thở dài nói:
An Lâm, mấy ngày gần đây tình hình tiêu cục của chúng ta không tốt lắm."
"Vì sao lại thế?"
"Có thổ phỉ! Có một đám đào binh chạy tới, không ít tiêu cục đã chịu ảnh hưởng, tiêu đầu nói gần đây chúng ta nghỉ ngơi, đợi qua trận bão táp này hắn lại xem xét đã."
"Vậy cứ nghỉ ngơi trước đi."
Tô An Lâm gật đầu:
"An toàn là quan trọng nhất."
"Đúng thế, hiện tại ta đã ngộ ra rồi, an toàn là quan trọng nhất, cho nên gần đây ta tìm công việc mới, đi đến nông thôn chỗ mẹ vợ ta để mua đồ ăn, sau đó mang về đây bán."
"Như vậy cũng không tệ."
"Ngươi thì sao? Ta nghe nói võ giả đôi khi có thể nhận nhiệm vụ để kiếm tiền, như vậy có thể kiếm được rất nhiều, nhưng cũng rất nguy hiểm."
"Gần đây ta cũng nhận nhiệm vụ."
"Vậy phải cẩn thận một chút."
Lý Sinh muốn nói lại thôi.
Hai người lại trò chuyện bàn luận về tương lai một chốc, Lý Sinh nói:
"Đúng rồi, lần trước lúc ở huyện Lâm Quảng ngươi nói muốn tìm công pháp đúng không?"
"Đúng vậy, Lý Sinh ca, ngươi có biện pháp gì sao?"
"Ta vừa mới nhớ tới, Ngưu Tuệ Hồng vừa nãy, trong tay có một quyển bí tịch, vẫn luôn nói với ta là muốn bán đi nếu như ngươi có hứng thú thì ta có thể gọi nàng đưa đến cho ngươi nhìn xem."
"Có thể."
Tô An Lâm lập tức gật đầu.
Lúc này mọi người cũng đã ăn xong rồi, thê tử của Lý Sinh đang châm trà, Tô An Lâm và Tô Ngọc Ngọc ngồi nghỉ trong sân, một lát sau Lý Sinh dẫn Ngưu Tuệ Hồng tới đây.
"Tô đại ca, ngươi muốn mua bí tịch?"
"Bí tịch tên là gì?"
"Ta không biết chữ, không biết gọi là gì, có điều ta đã luyện tập theo bí tịch đó, đánh nhau rất lợi hại."
Tô An Lâm nhớ lại chiêu Phong Hỏa Luân vô địch vừa rồi của Ngưu Tuệ Hồng, sắc mặt hơi cổ quái:
"Được rồi, để cho ta xem trước đã, nếu được thì ta mua."
"Được thôi được thôi, có điều bí tích đang ở nhà ta, để ta đi lấy.
"Đi đi."
Lý Sinh nói.
Ngưu Tuệ Hồng vừa mới đi, lại giống như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại nói:
"Tô đại ca, nếu như ngươi lại võ giả, vậy trong tay ta cũng có công việc phù hợp đấy."
Tô An Lâm nói:
"Ngươi nói thử xem."
"Trong thôn của ta có đại lão gia Chu Lễ, con trai trong nhà hắn mất tích, hắn nhờ ta tìm người ở trong thành đi vào núi xem, ngươi là võ giả, có bản lĩnh lớn, có thể hỗ trợ đi tìm thử, cho dù không tìm thấy cũng sẽ không làm cho ngươi chạy không."
"Có điều, hẳn là sẽ tìm thấy được."
Ngưu Tuệ Hồng rất nghiêm túc nói.
"Sao ngươi lại khẳng định như vậy?"
"Chu lão gia kia mời một vị bán tiên tới, rất linh, đoán mệnh nói rằng con hắn bị kẻ xấu bắt đi, đang giấu ở trong rừng.
"Vậy vì sao hắn không đi tìm?"
"Hắn nói là đường núi gập ghềnh, hơn nữa còn có dã thú, nhiều người thì dễ tìm hơn.
Lý Sinh nghe vậy cũng có hứng thú:
"Có loại công việc tốt như vậy mà không nói sớm, không biết gần đây Lý đại ca của ngươi nhàn rỗi à."
Ngưu Tuệ Hồng xụ mặt:
"Ngươi không phải là võ giả..."
"Ngươi khinh thường ta đúng không?"
"Không đâu không đâu..."
"Được rồi, ta đùa giỡn với ngươi thôi."
Tô An Lâm nhìn về phía Tô An Lâm nói:
"An Lâm, ngươi có muốn đi hay không?"
Tô An Lâm suy nghĩ, vào núi có thể vừa đi săn vừa kiếm bạc, rất có lời, hơn nữa hắn vốn dĩ đang muốn đi săn để kiếm thêm giá trị kinh nghiệm.
"Vậy đi thôi."
Tô An Lâm đồng ý.
Lý Sinh vui vẻ nói:
"Ta cũng đi."
Có Tô An Lâm ở đây, hắn cảm thấy cực kỳ an toàn.
Sau khi thương lượng xong, Tô An Lâm đưa muội muội trở về, thuận tiện lấy nỏ, sau đó còn mang theo một ít lương khô đi ra khỏi cửa.
"Ca, trở về sớm một chút."
"Biết rồi."
Đi không được bao lâu, Tô An Lâm lại nhìn lướt qua thanh Bạn Tốt.
"Trạng thái hiện tại của Tô Ngọc Ngọc: Đang tưới nước cho vườn đất trồng rau..."
Muội muội thật là chăm chỉ.