Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 103 - Cướp Địa Bàn

Chương 103 - Cướp Địa Bàn


Tô An Lâm nhìn chằm chằm vào hắn:
"Đó là bởi vì năng lực mới là thứ khiến người tự tin nhất, người khác giao tiếp với ngươi, coi trọng ngươi cũng là bởi vì năng lực của ngươi, nếu không, người mà ngươi có thể kết giao được cũng chỉ là hồ bằng cẩu hữu thôi!"
Một câu như làm người đang ngủ bừng tỉnh!
Đầu óc Dương Minh ong ong lên.
"Nếu ngươi muốn mời ta ăn cơm, vậy thì thôi, ta không dạy nữa."
"Sư huynh, thật xin lỗi."
"Không có lần sau."
Tô An Lâm nói nhiều như vậy là bởi vì hắn đã nhìn ra, quần áo bên trong của Dương Minh cũ nát, giày đeo trên chân cũng khâu khâu vá vá vài miếng, người như vậy là giai cấp bần nông điển hình.
Ngươi không có năng lực, còn cố gắng chen chân vào vòng giao tiếp của những công tử gia thế, đó là cái gì? Đó là vai hề! Công tử bọn họ ngoài mặt cười hì hì, không biết sau lưng đang nghĩ ngươi như thế nào đâu.
Muốn giao tiếp vượt qua giai cấp cũng không phải chỉ đơn giản là dựa vào mấy lần mời cơm của ngươi là có thể. Nếu có thời gian, chẳng thà đi rèn luyện chính mình, làm năng lực của ngươi giống như là nam châm hút sắt, những người đó sẽ chủ động đến gần ngươi.
Hai người luyện tập một hồi, Dương Minh đã được rất nhiều lợi ích.
Lúc giữa trưa, Tô An Lâm rời khỏi võ quán, mua chút điểm tâm, sau đó đi đến nhà Lý Sinh cùng với muội muội.
Ngày hôm qua Lý Sinh đã tới, nói là mấy ngày nay hắn ở nhà dưỡng thương, sau khi thương thế vừa khói đã đến nhà bọn họ trước tiên, mời hắn qua đó ăn cơm để đáp tạ ơn cứu mạng của hắn lúc ở huyện Lâm Quảng.
Lúc đi đến cửa nhà Lý Sinh, hắn phát hiện nhà bên cạnh hắn đang có người đánh nhau, một bên là mấy chục đứa trẻ con, một bên là một đám trẻ con vừa mới thành niên không lâu, lấy một đám người lớn cao to cầm đầu, đám người này không chiếm ưu thế về số lượng, ít hơn hai người. Nhưng cho dù như thế thì đám trẻ con vẫn rơi vào thế hạ phong.
Đám trẻ này vừa nhìn đã biết là trẻ hoang không có cha mẹ, dần dà tụ tập thành bang phái.
Đúng lúc này, có một tráng hán to lớn làn da trắng nõn bỗng nhiên đánh về phía này, nổi giận ầm ầm quát lớn:
"Tránh ra."
Một đám bụi đất ập về phía đám người trưởng thành, sau đó là một trận khỉ trộm đào, khỉ vớt trăng nhốn nháo, cuối cùng đám người sáp nhập vào nhau, mở ra hình thức Phong Hỏa Luân vô địch, cùng nhau xoay vòng vòng...

"An Lâm!"
Lý Sinh nghe thấy bên ngoài vàng lên tiếng đánh nhau, đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Tô An Lâm đang đứng ngoài thì sáng mắt lên, vội vàng tiến lên bắt lấy tay Tô An Lâm.
"Tới thì tới thôi, còn phải mang đồ vật làm gì, quá lãng phí!"
"Chỉ là một chút lễ vật thôi, để cho tẩu tử và khuê nữ nhà ngươi."
Tô An Lâm cười nói. Lý Sinh xem như là bạn tốt đầu tiên mà hắn quen biết ở chỗ này, tính cách rất phù hợp, tuy rằng hơi nhát gạn một chút, nhưng cũng là vi quan tâm người nhà.
"Đám người đứng ở cửa nhà này là làm sao vậy?"
Tô An Lâm tò mò hỏi.
Lúc này, dưới thế công Phong Hỏa Luân vô địch của đám tráng hán, đám người đối diện đã không thể chống đỡ lại được, hoặc là chạy xa, hoặc là bị đâm ra ngoài, ngã trên mặt đất không dậy nổi, một đám trẻ con ở phía sau nhân cơ hội xông lên ngồi trên người bọn họ, đánh tới tấp túi bụi.
"Bọn họ ấy à, là đám trẻ con mà Ngưu Tuệ Hồng mang theo để đi cướp địa bàn đấy."
"Cướp địa bàn?"
"Nhà bên cạnh ta là của một lão địa chủ, thường xuyên có lương thực từ dưới nông thôn vận chuyển lên đây để buôn bán, cho nên cần một ít người đi khuân vác, hai đám người này đều muốn lấy công việc này, cho nên lão gia địa chủ dứt khoát để bọn họ đánh một trận, ai đánh thắng thì công việc này để cho người đấy."
"Ngưu Tuệ Hồng."
Lý Sinh quay sang bên kia hô một tiếng, hiển nhiên là quen biết.
"Từ từ, Ngưu Tuệ Hồng... Nữ sao?"
Tô An Lâm sửng sốt.
Lý Sinh nhẹ giọng nói:
"Người ta đúng là có chút đáng lo lắng, nhưng thật sự là nữ, là đại tỷ của đám trẻ con này, trong tiêu cục của chúng ta đôi khi cũng có hàng phải khuân vác đi, cũng sẽ tìm đến bọn họ, nữ nhân này cũng có đủ nghĩa khí."
"Lý đại ca."
Ngưu Tuệ Hồng đánh nhau xong, chậm rãi chạy tới đây.
"Sao lại đánh nhau rồi?"
"Cái đám phá hoại kia thấy chúng ta nhỏ, cho nên đến tìm chúng ta gây phiền toái."
Ngưu Tuệ Hồng ngượng ngùng vò đầu:
"Xin lỗi, ta lập tức đi quét dọn trước cửa cho ngươi."
"Không sao cả, đúng rồi, không phải lần trước ngươi nói muốn đi võ quán hay sao? Người đứng bên cạnh ta đây là người của Đại Lực võ quán đấy."
Lý Sinh cố ý nói thật to, quả nhiên những hàng xóm xung quanh đều nhìn về phía này, trong ánh mắt mang theo vẻ kính sợ. Chuyện này làm cho tâm hư vinh của hắn được thỏa mãn cực độ, cảm giác như người đi học võ là chính hắn vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất