Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 112 - Nhập Môn

Chương 112 - Nhập Môn


Lúc ấy hắn nhìn xem công pháp đã cảm thấy cổ quái, suy nghĩ đầu tiên là đây dường như là môn công pháp chuyên dụng dành cho đám hái hoa tặc. Nghĩ lại mà xem, đi trên đường thấy một mỹ nhân nào đó, đánh ra một chưởng Toái Y Chưởng. Soạt...Quần áo của mỹ nhân vỡ vụn.
Cảnh tượng như vậy đúng là rất nóng bỏng.
Đương nhiên, Tô An Lâm tự nhận bản thân mình không phải là loại người như vậy, hắn đứng đối diện với cọc người gỗ, không ngừng đánh ra Toái Y Chưởng.
"Toái Y Chưởng độ thuần thục +2."
"Toái Y Chưởng độ thuần thục +2."
Môn công pháp này không phải là quá khó, chỉ cần nắm giữ được phương hướng mà nội lực bắn ra, hai luồng nội lực sẽ hình thành lực xé rách.
Nếu như có người đến chỗ này để nhìn kỹ, sẽ phát hiện đám lá cây đối diện với cọc người gỗ đều đang tản sang hai bên. Đây là sức mạnh của Toái Y Chưởng.
Không trong chốc lát, trên bảng giao diện của hắn đã biểu hiện: Toái Y Chưởng nhập môn.
"Như vậy đã nhập môn rồi."
Tô An Lâm cười, trong tay hắn vẫn còn không ít điểm thuộc tính, nhưng mà hắn không vội vã dùng, hắn không ngừng lặp lại luyện tập Toái Y Chưởng, hy vọng có thể thông qua độ thuần thục để thăng cấp, như vậy có thể tiết kiệm được điểm thuộc tính.
Chỗ cửa sổ, Hồng Vũ đang nhìn chằm chằm vào Tô An Lâm, hơi nhăn mày lại. Sao hôm nay tên tiểu tử này không luyện Thiết Cốt Công? Ông cũng chưa thấy qua môn công pháp hắn đang luyện, cảm giác chẳng ra gì cả.
Ông chỉ có thể chủ động đi qua đó, lại vừa vặn gặp phải Vương Viêm đang đi lại đây, vẻ mặt tràn đầy vui sướng:
"Sư phụ. Ngài đã trở lại rồi."
"Ừ, có chuyện gì?"
"Ta tiến giai."
"Hả?"
Biểu tình trên mặt Hồng Vũ chấn động, hiện tại mới qua bao lâu, tên tiểu tử Vương Viêm này lại tiến giai.
"Được được, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi đi theo ta vào nhà, ta sẽ kiểm tra thân thể cho ngươi một chút."
Hồng Vũ nhìn sang phía Tô An Lâm một cái, suy nghĩ đợi lát nữa sẽ đi tìm hắn sau.
"Được, sư phụ."
Vương Viêm cười cười, trước khi đi vào trong nhà hắn lại liếc mắt nhìn bốn phía, Liễu Minh, u Dương Hồng Nhi cùng với các sư huynh sư tỷ vẻ mặt hiền lành, một đám sư đệ vẻ mặt hâm mộ. Đó là ánh mắt sùng kính, Vương Viêm ta, không hề bị người khinh thường nữa.
Có điều...
Hắn hơi nhướng mày, bởi vì hắn chú ý đến, Tô An Lâm cùng với một con nhóc béo chưa thèm liếc mắt nhìn hắn một cái
"Hừ, để xem lúc sau ta sẽ đối phó ngươi như thế nào!"
...
"Sư huynh, người đó là ai vậy, bộ dáng có vẻ rất lợi hại đó."
Ngưu Tuệ Hồng vừa luyện võ vừa hỏi.
"Không cần hâm mộ hắn, không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ mạnh hơn cả hắn."
Tuy rằng Ngưu Tuệ Hồng chưa từng chính thức luyện võ, nhưng căn cốt của nàng quá ưu tú, hơn nữa nàng cũng đã luyện Ngũ Cầm Thân từ rất sớm, hiện tại thanh máu của nàng cũng đã đạt tới 58.
Phải biết rằng, sau khi Vương Viêm thăng cấp, thanh máu của hắn cũng chỉ có 62 mà thôi. Tuy nói thanh máu không đại biểu cho chiến lực thật sự, nhưng cũng có giá trị tham khảo nhất định.
Đang luyện, Tô An Lâm bỗng thấy Dương Minh che mặt lại bước nhanh từ bên ngoài vào, hắn siết nắm tay chặt lại, đi đến một góc, thân hình run rẩy.
Sạp hàng của đại ca và đại tẩu bị đập phá, hắn đi qua lý luận, không ngờ đến còn bị đánh. Cuối cùng họ tuyên bố, trong ba ngày phải gom đủ một trăm lượng tiền phí bảo hộ!
Một trăm lượng, họ làm sao có thể lấy ra được ngần ấy, hắn biết mục đích của đám người kia không phải là vì phí bảo hộ, mà là muốn cửa hàng kia.
Cửa hàng đó nằm ngay bên cạnh chợ bán thức ăn, nhà đại ca của hắn bán cá ở chỗ đó, bởi vì họ bán cá trắm cỏ nuôi ở trong nhà, vừa lớn lại vừa mập, hơn nữa giá cả còn rẻ, cho nên chuyện làm ăn rất tốt.
Làm ăn khấm khá, họ ở chỗ này lại là trời xa đất lạ, cho nên đã bị người theo dõi. Đám người kia là Phúc Bang, họ hoàn toàn không thể trêu vào.
Đại ca vốn dĩ muốn dọn đi, nhưng mà hắn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, chỉ cần đi tìm một vị sư huynh có mặt mũi đi qua đó, có lẽ...Sẽ tốt hơn chút. Dù sao cha mẹ và tẩu tử đã mượn không ít tiền nợ để mua được cửa hàng kia, nếu họ cứ vậy mà đi thì sẽ lỗ sạch vốn.
Người đầu tiên mà hắn nghĩ đến là Liễu Minh, tuy rằng lần trước nói chuyện vài câu với Liễu Minh, hắn đã cảm thấy không hắn ta không dễ nói chuyện cho lắm, nhưng cũng không còn biện pháp khác.
Sau khi hắn đi qua đó nói chuyện, Liễu Minh nhíu mày:
"Phúc Bang?"
"Đúng vậy, ta nghe nói bang chủ của Phúc Bang là tầng ba Đoán Thể, nếu sư huynh ngươi có thể hỗ trợ, vậy hắn nhất định sẽ cho chúng ta chút mặt mũi, ta...Ta sẽ ra một chút bạc cho sư huynh, làm phiền ngươi."
Dương Minh ăn nói khép nép.
"Đúng thật là Phúc Bang không lớn, nhưng..."
Liễu Minh nhìn Dương Minh một cái, muốn nói lại thôi:
"Gần đây ta không rảnh."
"Sư huynh, ngươi..."
"Lỗ tai của ngươi có vấn đề đúng không? Cút ngay, đừng quấy rầy ta luyện công."
Dương Minh sửng sốt. Hắn chỉ có thể cúi đầu đi đến chỗ những người khác.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất