Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 113 - Không Phải Chuyện Tiền Bạc

Chương 113 - Không Phải Chuyện Tiền Bạc


"Phúc Bang? Tên bang chủ đó, ngươi...Thôi, nói với ngươi cũng không có tác dụng gì, ta không rảnh."
"Cút xa một chút."
Vị sư huynh này từ chối càng dứt khoát hơn.
Ở chỗ này, cứ một khoảng thời gian lại có một đám sư đệ phải đổi mới, đối với những vị sư huynh cao cao tại thượng mà nói, sẽ không để ý đến những nhân vật nhỏ như vậy.
Tô An Lâm có chút tuyệt vọng, hiện tại hắn rất hối hận, sớm biết rằng như thế thì lúc trước hắn nên làm tốt quan hệ với các sư huynh, như là mời họ ăn cơm gì đó. Hiện tại thì hay rồi, không ai cho hắn mặt mũi cả.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Tô An Lâm, hắn cũng nghĩ tới chuyện đi tìm Tô An Lâm, dù sao thì thời gian hắn đến nơi này không lâu, cũng chỉ có Tô An Lâm là coi như quen biết nhất. Nhưng vấn đề là, thời gian Tô An Lâm sư huynh tới đây cũng không dài, không biết là đã đạt tới tầng thứ nhất Đoán Thể hay chưa, dù sao hắn không đi đến nha môn để nghiệm chứng.
Thực lực của hắn như vậy, đi qua đó hỏi không phải là muốn ăn đánh hay sao?
"Thôi, đi hỏi xem Tô sư huynh có thể tìm người hỗ trợ hay không."
Hắn nghe nói Tô sư huynh và hai huynh đệ Mã Lực Mã Đông khá thân quen với nhau, còn biết cả Từ Kim Niên sư huynh nữa, nói không chừng có thể giúp đỡ cho hắn.
"Tô sư huynh."
"Có phải là có chuyện gì hay không?"
Tô An Lâm cũng không quay đầu lại, một lần lại một lần đánh Toái Y Chưởng.
"Cái này..."
"Vừa nãy ta thấy ngươi đi cầu xin người khác, cũng không có ai để ý đến ngươi?"
"Đúng...Đúng vậy."
Đôi mắt Dương Minh hồng hồng.
Tô An Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện mặt mũi của hắn bị bầm dập, xem ra bị người khác đánh khá mạnh tay.
"Bị người đánh?"
"Ca tẩu của ta làm chút chuyện làm ăn nhỏ, có người đến bắt nạt họ..."
Dương Minh nói lại chuyện xảy ra một chút, khẩn cầu nói:
"Tô sư huynh, nghe nói ngươi quen biết Từ sư huynh, cầu xin ngươi, xin ngươi nói chuyện thay ta, về sau ta kiếm được bạc nhất định sẽ hiếu kính với ngươi."
Ngưu Tuệ Hồng đứng bên cạnh nhíu mày:
"Phúc Bang sao, ta biết tên bang chủ kia, nghe nói thực lực của hắn là tầng thứ ba Đoán Thể."
"Chỉ có một chút thực lực như vậy, Liễu Minh họ không giúp được sao?"
Tô An Lâm kỳ quái:
"Có phải là chê ngươi đưa ít bạc không?"
Dương Minh lắc đầu nói:
"Họ hoàn toàn không nói đến chuyện tiền bạc.
Như vậy đúng là có chút kỳ quái.
Theo lý mà nói, loại bang phái nhỏ như vậy cũng không phải là lợi hại, cho dù các sư huynh không muốn nhận nhiệm vụ này thì cũng có hỏi mức giá. Ngay cả giá cũng không hỏi, như vậy có nghĩ là chuyện này có duyên cớ khác.

"Tô sư huynh, cầu xin người giúp ta, ca ca tẩu tử của ta nói sẽ đưa bạc, ta cũng sẽ không quên đại ân đại đức của ngươi."
Tô An Lâm gật đầu:
"Được rồi, ta đi hỏi thăm giúp ngươi vậy."
Vừa vặn, hai huynh đệ Mã Lực đi đến đây. Lần trước hai người này tiếp nhận một công việc làm hộ tiêu, cho nên mấy ngày này không có mặt ở võ quán. Hai người bọn họ nhìn thấy Tô An Lâm đang đứng đây đều sợ ngây người, dù sao thì lần trước Tô An Lâm đã trực tiếp đối phó với đám thổ phỉ, hiện tại không bị sao cả?
"Sư đệ, ngươi đã làm nhiệm vụ kia rồi à? Không có chuyện gì sao?"
"Ta đã giải quyết chuyện đó rồi."
"Ngươi làm như thế nào?"
"Nói ra thì rất dài, Mã sư huynh, ta hỏi ngươi một chuyện..."
Tô An Lâm nói sự tình của Phúc Bang cho hắn nghe, Mã Lực bừng tỉnh:
"Thì ra là việc này."
Hắn rõ rằng là biết chút gì đó, quay đầu xem xét bốn phía, nhỏ giọng nói:
"Đám người Phúc Bang kia, mời Vương Viêm về làm môn đầu cho họ."
Môn đầu, là một loại chức bị gần giống với môn khách, rất nhiều võ giả sẽ tiếp thu lời mời của một ít thế lực, đảm nhiệm chức vụ làm môn đầu của bọn họ. Đương nhiên, mỗi tháng bang phái sẽ đưa tiền hiếu kính.
Dương Minh hiểu ra:
"Trách không được sư huynh bọn họ không muốn giúp ta, thì ra là ngại với Vương Viêm sư huynh."
Hắn lập tức tuyệt vọng:
"Vậy...Vậy xong rồi."
"Vương Viêm sao, ta sẽ đi đối phó bọn họ giúp ngươi."
Tô An Lâm lại không cho là đúng, dù sao hắn cũng đã đắc tội với Vương Viêm rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Dương Minh sửng sốt:
"Tô sư huynh, ngươi..."
"Dẫn đường đi."
"Nhưng, nhưng..."
"Ngươi lại nói nhiều lời vô nghĩ thì thôi vậy."
"Không không không, ta dẫn đường."
...
Tô An Lâm và Dương Minh đi được một nửa, bỗng thấy một vị phụ nhân dáng người chắc khỏe đang chạy về phía võ quán. Dương Minh đứng từ phía xa nhìn thấy, vội vàng qua đón:
"Tử tử, sao ngươi lai tới đây, ca của ta đâu?"
"Đám người kia lại đến quấy rồi, còn muốn cướp cá của chúng ta đi, ca ngươi không cho, bị bọn họ đánh..."
"Cái gì!"
Dương Minh giận dữ hô to.
"Nhanh chóng dẫn đường đi."
Tô An Lâm nói.
Chỗ cửa đi vào chợ bán thức ăn, có một đám người đang đứng chen chúc nhau, trên mặt đất toàn là những loại cá bị ném xuống, có một người hán tử tuổi trung niên bị người đạp lên đang nằm trong vũng nước, hơi thở thoi thóp.
"Mẹ kiếp, không phải chúng ta chỉ bắt mấy con cá của ngươi thôi hay sao, còn muốn đưa cả mạng sang à."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất