Chương 121 - Chuyện Tốt
“Chào Tô sư huynh!”
“Tô sư đệ, không ngờ ngươi lại luyện công pháp thiết cốt giỏi như vậy, chúc mừng chúc mừng!”
Trình Toa Toa cũng bước qua, khẽ gật đầu, gương mặt ửng hồng, trong mắt liên tục lóe lên ánh sáng khác lạ. Không ngờ tiểu sư đệ mà lúc đầu nàng đích thân đón tiếp lại có năng lực như thế, dáng vẻ rất oai phong mạnh mẽ…
“An Lâm sư đệ, lợi hại quá.”
Giọng nói Từ Kim Niên truyền đến:
“Ta vừa mới tới đã nghe nói ngươi đột phá rồi, mau khởi động công pháp thiết cốt để ta mở rộng tầm mắt.”
Tô An Lâm mỉm cười:
“Được, các sư huynh sư đệ, mời xem.”
Hắn trực tiếp khởi động công pháp thiết cốt, nhất thời làn da cứng ngắc.
Trình Toa Toa nghiêm túc nói:
“Tiêu chí công pháp thiết cốt tầng thứ nhất, hai quyền màu đỏ sậm, làn da căng cứng.”
“Giỏi lắm, thật sự cứng ngắc.”
Một nữ đệ tử không nhịn được, duỗi ngón giữa ra, chọc sau lưng Tô An Lâm, lập tức mềm mại kêu lên.
“Cái gì, ta xem thử cứng đến mức nào.”
“Ta cũng thử xem.”
“Ta cũng xem xem...”
Nhất thời không chỉ nữ đệ tử, các nam đệ tử cũng kích động muốn thử.
“Trời ạ, thật sự cứng lắm đấy.”
“Người cứng hơn ta không nhiều đâu, An Lâm huynh, huynh là một trong số đó đấy.”
“Thật sự luyện thành rồi à?”
Nhất thời tất cả mọi người đều kích động, như thể người luyện thành công công pháp thiết cốt là bản thân mình vậy.
…
Tô An Lâm bất lực, chỉ đành không nhúc nhích, duy trì công lực vận chuyển.
“Vây quanh đó làm gì? Đẹp lắm sao? Có bản lĩnh thì xem thử mình có cứng hay không?”
Lão Hồng bước qua, nhóm đệ tử vội vàng rụt đầu bỏ chạy.
“An Lâm.”
Tô An Lâm đang uống nước trong nhà bếp, bất thình lình Trình Toa Toa xuất hiện sau lưng hắn.
“Sư tỷ.”
“Chúc mừng ngươi.”
“Đa tạ sư tỷ, nói ra thì may mà có ngươi chỉ dạy ta.”
Tô An Lâm khách sáo nói.
“Mấy thứ đó của ta đâu tính là gì.”
Dường như Trình Toa Toa có tâm sự, lấy hết can đảm nói:
“Sư đệ, tối nay ngươi rảnh không?”
“Rảnh, sư tỷ có chuyện gì sao?”
“Chẳng phải ngươi đột phá rồi sao, sư tỷ cũng không có gì để tặng cho ngươi hết hay là gọi muội muội ngươi đến nhà ta dùng bữa, ta làm thêm vài món.”
Tô An Lâm cười đáp:
“Chuyện này à, sư tỷ đến nhà ta đi, bình thường sư tỷ chăm sóc ta như vậy sao có thể để ngươi tốn tiền được.”
“Thế…”
“Quyết định rồi nhé, sư tỷ, không sao đâu.”
Tô An Lâm biết bình thường Trình Toa Toa rất tiết kiệm, không nhận nhiệm vụ nhiều chắc chắn không dư dả mấy, thế nên hắn không muốn nàng tốn tiền. Lúc này Từ Kim Niên bước qua, cười bảo:
“An Lâm, chúc mừng, hôm nay ngươi đúng là song hỷ lâm môn đấy.”
“Ơ…sư huynh, còn chuyện tốt gì nữa sao?”
“Lần trước chẳng phải ngươi bảo ta làm mai cho ngươi sao? Có tin tức rồi.”
Tô An Lâm ngơ ngác:
“Đợi đã, sư huynh, ta tìm ngươi làm mai?”
“Đúng vậy, lần trước ngươi nói muốn tìm vợ còn gì.”
Vẻ mặt Từ Kim Niên nghiêm túc, Tô An Lâm cạn lời, rõ ràng là đối phương cứ nói muốn giới thiệu cho hắn.
“Sư huynh đã hẹn giúp ngươi xong rồi, ngày mai gặp ở Tử Trúc Lâm, có hội trà ở đó.”
“Bây giờ xem mắt đều đến hội trà à?”
Tô An Lâm nói, Từ Kim Niên vỗ cây quạt trong tay cười bảo:
“Đẳng cấp sư huynh giới thiệu cho ngươi chắc chắn rất tốt, bây giờ mấy tiểu thư nhà giàu đều cần thể diện, sao có thể nói thẳng là đi xem mắt được? Cho nên bây giờ đang thịnh hành chuyện mượn trà kết bạn, đến khi đó ngươi đi với ta, gặp mặt trò chuyện một lúc, không thích cũng không sao, hôm ấy có khoảng mười tiểu thư qua đó, ngươi cứ tùy ý chọn.”
“Ơ…”
Thực ra Tô An Lâm muốn nói mình không có thời gian, không muốn đi, ngặt nỗi Từ Kim Niên quá nhiệt tình.
“Vậy được, sư huynh, tối này đến nhà ta ăn cơm nhé.”
“Được, ta dẫn muội muội đến để ngươi làm quen.”
“Không phải là xem mắt đấy chứ…”
“Phụt, ngươi nghĩ gì thế, muội muội ta mới chín tuổi, ngươi đừng nghĩ lung tung.”
Trên tầng lầu ở Tam Phẩm Hương, một mình Vương Viêm ngồi uống rượu, hai mắt đỏ ngầu. Cảnh tượng bị đánh hôm nay vẫn luôn lặp lại trong đầu, hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, trong thời gian ngắn như vậy tại sao Tô An Lâm lại lợi hại đến thế. Giờ thì hay rồi, mấy người kia thấy hắn như vậy, những kẻ trước đây luôn xoay quanh sau mông hắn đều không thấy đâu nữa, ngay cả một câu an ủi cũng chẳng có
“Lòng người mà.”
Vương Viêm bị thiệt thòi nhắm mắt lại, hối hận vì đã qua lại với đám người đó. Cộp…cộp…cộp...cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Liễu Minh bước vào.
“Liễu sư huynh.”
Ánh mắt Vương Viêm bừng sáng. Liễu Minh nhìn hắn với vẻ không mấy tình nguyện, bước qua nói:
“Vương sư đệ, ngươi sai người đến tìm ta có chuyện gì không?”
“Mời ngồi, cùng uống một chút.”
Liễu Minh xua tay:
“Lát nữa ta phải ra ngoài làm việc, không uống đâu.”
“Được!”
Vương Viêm nhấc ly rượu lên, một hơi uống hết.
“Vương sư đệ, ta còn có việc, ngươi có chuyện gì cần nói?”
Bây giờ sư phụ không hài lòng với Vương Viêm, thực ra Liễu Minh không muốn đến đây lắm. Xem như Vương Viêm đã nhìn ra, hắn lên tiếng:
“Sư huynh, có thể giúp ta được không?”
Liễu Minh cau mày, thầm nói cái tên ngốc này bây giờ còn không chịu thua, nhưng vừa muốn từ chối câu nói kế tiếp của Vương Viêm khiến hắn không thể từ chối được.
“Ta giúp ngươi theo đuổi Trình Toa Toa sư tỷ.”
Liễu Minh sửng sốt, hắn xuất thân không cao, dựa vào chăm học khổ luyện từng bước trèo lên vị trí sư huynh này. Hắn cũng khá thông minh, biết mình sau này rất khó tiến bước cho nên không mơ tưởng xa vời như Vương Viêm thích những nữ tử gia đình giàu có. Đối tượng hắn ngưỡng mộ trong lòng chỉ có Trình Toa Toa. Thực ra trong lòng hắn cũng không thích Trình Toa Toa quá nhiều, chỉ cảm thấy nàng là ứng cử viên lý tưởng phù hợp với mình thôi. Trình Toa Toa siêng năng cần cù, chịu cực chịu khổ, tiết kiệm biết quản lý gia đình, vô cùng hoàn hảo, nếu nhất định phải tìm khuyết điểm chính là gương mặt không được đẹp lắm. Nhưng hắn không quan trọng, bản thân hắn cũng có dáng vẻ không mấy lý tưởng. Lời nói của Vương Viêm xem như đã đâm trúng điểm yếu của hắn ngay tức khắc.