Chương 120 - Nhìn Nhầm
“Trở về ngươi trả lại tiền bảo kê cho bang Phúc đi, sau này không được có quan hệ gì với họ nữa.”
Hồng Vũ nói.
“Vâng!”
Lòng Vương Viêm rỉ máu, phí bảo kê mà Tôn Phúc đưa là ba tháng một lần, tổng cộng ba trăm lượng. Hắn không biết đi đâu kiếm lại khoản ngân lượng này nữa, hay là hỏi mượn Trình Toa Toa?
“Đây là thuốc trị thương, mấy ngày này ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Hồng Vũ lấy một cái bình trong hòm gỗ ra đưa cho Vương Viêm:
“Vương Viêm, năng khiếu của ngươi rất tốt nhưng tính cách nóng vội, nếu ngươi không thay đổi sau này vẫn sẽ bị thiệt thòi!”
“Vâng, sư phụ.”
Hồng Vũ vẫn rất uy nghiêm, ngay cả đánh rắm Vương Viêm cũng không dám.
“Đi đi.”
Vương Viêm khom người lùi ra sau, lúc đóng cửa vẫn thấy không cam lòng. Nhưng hắn biết năng khiếu mà Tô An Lâm thể hiện ra lúc này đã vượt qua hắn, trong tình huống đó Hồng Vũ không thể nào hướng về phía hắn nữa.
“Bộp!”
Hồng Vũ vỗ vai Tô An Lâm, đi vòng qua người hắn. Cảm nhận nhóm cơ bắp cứng rắn ở bả vai Tô An Lâm, hắn vừa ý gật đầu:
“Lớn tuổi rồi, không ngờ ta cũng có lúc nhìn nhầm.”
Bây giờ Hồng Vũ càng nhìn càng thích, Tô An Lâm đã chứng minh năng khiếu của mình, hơn nữa tính tình khiêm tốn không khoe khoang, chẳng phải ưu tú giống hắn sao?
“Thúc đẩy công pháp đại lực thiết cốt cho ta xem thử.”
“Vâng!”
Tô An Lâm gật đầu, chiêu thứ nhất của công pháp đại lực thiết cốt: Luyện da! Tô An Lâm khởi động chiêu thứ nhất, khí huyết toàn thân cuộn trào, hai quyền hiện lên màu đỏ. Thăng cấp rồi! Tiểu tử này thật sự đã thăng cấp công pháp thiết cốt! Hắn vội vàng sờ nắm đấm của Tô An Lâm:
“Màu đỏ rồi, làn da căng chặt, thăng cấp phòng vệ, ngươi đạt đến luyện da rồi à?”
Có điều rất nhanh Tô An Lâm bắt đầu khởi động chiêu thứ hai rồi tiếp chiêu thứ ba...Hồng Vũ đã quên mất phải hít thở, trợn to mắt hệt như nhìn thấy quỷ. Hắn thật sự nghĩ không ra, chỉ tập chưa đến một tháng mà Tô An Lâm lại luyện công pháp thiết cốt đến mức rèn gân! Trên thực tế Tô An Lâm đã luyện đến rèn xương rồi, chẳng qua hắn làm việc luôn thích giữ lại ba phần thực lực. Dù sao thực lực hắn thể hiện ra lúc này đã đủ nghịch thiên.
“Nội khí hiện nay của ngươi hẳn là rèn thể tầng ba, nhưng vì công pháp thiết cốt của ngươi tiến triển thần tốc, thực lực của ngươi muốn đối phó với võ giả bình thường ở mức rèn thể tầng năm cũng không thành vấn đề.”
Hồng Vũ cực kì tự tin, mỉm cười vô cùng sung sướng. Dù sao công phu thiết cốt này cũng như bảo bối gia truyền của hắn, đệ tử dưới trướng hắn không có mấy ai luyện được công phu đó, thấy Tô An Lâm luyện tốt như vậy, hắn rất vui mừng.
“Có điều ngươi không được kiêu ngạo tự mãn, ngươi vừa mới có danh tiếng, không bao lâu người bên ngoài sẽ biết đến ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Tô An Lâm gật đầu:
“Ta biết rồi.”
“Là võ giả tất nhiên thực lực rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là đầu óc.”
Hồng Vũ gật đầu:
“Ngươi tuyệt đối đừng cho rằng có chút thực lực người khác qua lại với ngươi sẽ thành thật với ngươi, đều là giả dối thôi, đến cuối cùng thứ ngươi có thể dựa dẫm cũng chỉ có thực lực của mình!”
“Đáng tiếc Vương Viêm không nhìn rõ điểm này, ta đã nói với hắn rất nhiều lần, hắn đều không nghe lọt tai.”
Tô An Lâm đáp:
“Ta nghe lọt.”
“Ừm, nhìn ra được, tính cách ngươi trầm ổn, sau này có thể sẽ không ở nơi nhỏ bé của chúng ta nữa.”
Hồng Vũ than thở, nếu Tô An Lâm biểu hiện ra thực lực tương đương với Vương Viêm, chắc chắn hắn sẽ vui mừng hơn nữa. Đáng tiếc Tô An Lâm quá lợi hại, nhân vật như vậy sau này chắc chắn sẽ không dừng chân ở nơi nhỏ bé thế này.
“Để bảo vệ ngươi lát nữa ta sẽ tuyên bố công pháp thiết cốt của ngươi vừa mới nhập môn, thực lực là rèn thể tầng ba. Những chuyện khác ngươi không cần nhắc đến nhiều với người khác! Tránh để người ta dòm ngó.”
“Đa tạ sư phụ chỉ dạy.”
“Nhớ kỹ, khi ra ngoài mười phần thực lực nhất định phải giữ lại ba phần, vì ba phần này rất có thể sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi.”
Nói đoạn, lão Hồng xoay người, lấy một chiếc hộp ra khỏi phòng. Mở hộp ra, bên trong là một đống chai lọ, hắn lấy một cái chai hình tròn ra nói:
“Đây là canh thuốc bổ.”
“Canh thuốc bổ?”
“Bình thường thứ các ngươi uống chỉ là chút canh bổ ít ỏi cho thêm rất nhiều nước, hiệu quả chỉ giới hạn ở việc làm giảm cơn đau nhức sau khi các ngươi luyện võ, còn cái này hiệu quả tốt hơn nữa, có thể xúc tiến mật độ cơ bắp và xương cốt của ngươi. Bình thường mỗi ngày khi ngươi uống canh cho thêm một muỗng vào.”
“Ừm.”
Tô An Lâm ngạc nhiên.
“Luyện tập cho tốt, đi đi.”
Khi hắn ra khỏi phòng, Vương Viêm đã rời đi từ lâu. Lần này nhóm người Liễu Minh và u Dương Hồng không đi theo hắn. Không giống nữa, ánh mắt của mọi người rõ ràng đã khác biệt, ai nấy đều mang theo vẻ kính sợ, lấy lòng hắn. Quả nhiên sau khi có năng lực, bên cạnh mình đều là người tốt.
“Tô sư huynh, chúc mừng đột phá.”