Chương 126 - Thiết Quyền Công Lại Thăng Cấp
Hai ngày nữa đại sư huynh sẽ mang Tô An Lâm ra ngoài, Tô An Lâm chết trên tay đại sự huynh, bản thân hắn ta lại ở trong võ quán, có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, sư phụ cũng không thể nói gì hắn ta. Hắn cười lạnh một tiếng, kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.
“Sau đó ta phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, nhiệm vụ ngân lượng phải hạ xuống một chút, thu phi năm trăm lượng, có vẻ quá cao.”
Hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ nơi này quá nhỏ, có quá ít kẻ lắm tiền.
“Thôi, kiếm lời ít bạc, ta cũng nên rời đi nơi này, nơi này vẫn quá nhỏ, không thích hợp với người như ta.”
Vương Viêm lại uống một ngụm rượu, cảm giác trong lòng thoải mái hơn không ít. Bỗng nhiên, trong lòng hơi động, cảm giác ngộ đến cái gì.
"A, Thiết Quyền Công, Thiết Quyền Công lại thăng cấp."
Hắn lập tức cười:
“Quả nhiên ta đúng là thiên tài."
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng đập cửa truyền đến.
“Hử? Đã trễ vậy còn có ai đến?”
Vương Viêm cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Hắn đắc tội không ít người ở bên ngoài, cho nên chõ ở cự kỳ vắng vẻ, bình thường cũng không đưa người về nhà mình để người ta biết.
"Ai?"
Vương Viêm đang say chếnh choáng tỉnh hơn phân nửa.
Bên ngoài truyền đến giọng nói khàn khàn:
"Đại sư huynh để ta đến nói với ngươi một câu."
“Vào đi.”
Vương Viêm thầm nghĩ phiền phức, không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?
Mở cửa, xoẹt!
Một nắm bụi đất bay đến.
"A...!"
Lúc này Vương Viêm vỗ tay, nhưng hắn ta đã bị thương nên không kịp đề phòng động đến vết thương bên dưới, cánh tay tê rần.
Một khắc sau có một đôi tay bóp cổ hắn ta.
Lúc này Vương Viêm nịn đau, nhìn xem người đến là ai, hắn ta vừa sợ vừa giận, người đến là Tô An Lâm.
Sao hắn lại biết được chỗ này?
Tô An Lâm vừa nhe răng cười, vừa dùng sức bóp.
Xoạt…xoạt!
Cơ thể Vương Viêm mềm nhũn, không nhúc nhích.
Sau khi vào trong nhà, hắn cắt quần áo Vương Viêm, cởi quần áo ra rồi ném vào trong bao quấn đi, hắn đi sông ở gần đấy rồi cho tảng đá vào trong bao tải rồi ném xuống sông.
Làm như vậy thì thi thể sẽ không bị phát hiện
Dù có bị phát hiện thì đã hư thối rồi, mặt cũng bị hắn rạch, trên người lại không có quần áo, người khác không thể biết thân phận của hắn ta được!
Trở lại nhà Vương Viêm, hắn đóng gói một đống đồ, làm giả Vương Viêm chạy trốn, còn tri kỷ đóng kỹ cửa lại, khóa kín. Sau đó hắn rời khỏi nơi này.
…
Ngày thứ hai, rất nhiều người biết chuyện tối ngày hôm qua. Sáng sớm Hồng Vũ đã treo Giới Côn lên tường. Cây gậy này chỉ dùng khi có đệ tử phạm tội.
Bên trên cây gậy có bụi, biểu hiệu nó đã lâu không được sử dụng
Trên thực tế, Hồng Vũ vẫn cho là đời này sẽ không dùng tới, dù sao hiện tai quy củ trong võ quán của ông cũng không nhiều, thậm chí còn có thể nói là không có quy củ. Đệ tử đến học tập cũng tốt, không đến học tập cũng được, ông cũng không hỏi đến.
Nhưng lần này, Vương Viêm và Liễu Minh lại muốn bắt nạt Trình Toa Toa, giết hại đồng môn, cái này không thể nhịn!
Một số người câm như hến, nhỏ giọng thì thầm với nhau, không động đến Hồng Vũ. Trình Toa Toa cầm khăn lau, không yên lòng lau sạch lấy từng cọc gỗ hình người, lo lắng.
Hiện tại nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng với Vương Viêm, người ta căn bản không thích nàng ta. Hiện tại nàng ta lo lắng chính là bản thân mượn nhiều bạc như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Đây chính là năm trăm lượng bạc mà nàng ta dã vất vả để dành đã lâu, vốn định dùng làm của hổi môn, để mình được gả đi nở mày nở mặt, không nghĩ đến lại mất sạch…
…
Toàn bộ người của võ quán người đợi cho tới trưa, vẫn không thấy bóng dáng Vương Viêm. Cuối cùng có một vị sư huynh ra ngoài hỏi thăm mới biết chỗ ở của Vương Viêm, sau đó đi qua xem xét thì phát hiện trong phòng rỗng tuếch.
Vương Viêm đã sớm thu dọn đồ đạc, chạy trốn rồi!
Trình Toa Toa biết được tin này thì triệt để tuyệt vọng, nàng ta trốn trong góc không nhịn được mà khóc nức nở.
Tô An Lâm đứng ở xa thở dài một hơi, hắn biết Tống Trì cho Vương Viêm mượn bạc, cũng không ít, lần này lại đổ hết xuống sông xuống biển. Mặc dù hắn đồng tình nhưng cũng không có cách nào khác.
Buổi trưa, có hai nha dịch cáo lớn đến võ quán, sau khi tìm được Hồng Vũ thì ba người ở trong phòng tò chuyện một lúc lâu. Hồng Vũ không đóng cửa, mặc cho hai nha dịch nói chuyện, ông chỉ cau mày, ngẫu nhiên gật đầu phụ họa với đối phương.
Tô An Lâm có cảm giác có chuyện gì đo phát sinh. Đúng lúc này, Từ Kim Niên đến:
“An Lâm, sao ngươi còn ở chỗ này thế, vừa mới định đến nhà ngươi tìm ngươi, ngươi mau tranh thủ thời gian thay đồ khác cho đẹp một chút.”
“Thay đồ đẹp một chút?”
Từ Kim Niên trừng mắt nói:
“Tử Trúc Lâm mười ngươi tham gia tiệc trà xã giao, muốn cho ngươi ra mắt mọi người đấy.”
Tô An Lâm nhíu màu:
“Ta quên mất.”
Gần đây tình hình có hơi hỗn loạn, Yêu Phong Tử ở huyện Lâm Nghiễm có xu thế chuyển đến nơi này. Bởi vậy đối với tiệc ra mắt này, hắn không có hứng thú.
“Tên nhóc nhà ngươi, ta tiêu tốn sức lục lớn như vậy mà ngươi nó vậy nghe được à.”
“Không đi.”
Tô An Lâm lắc đầu:
“Ta chỉ là một tên nhà nghèo, đi chỉ tự chuốc lấy nhục nhã."