Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 167 - Hứng Thú

Chương 167 - Hứng Thú


"Sư huynh."
"Sư đệ."
Tô An Lâm gật đầu.
"Muội, mau xin lỗi đi."
Phương Sĩ Lễ kéo muội muội tới hóa ra là để xin lỗi.
Phương Dung Nhi có chút không tình nguyện, nhưng sau đó nàng cũng đã hiểu Tô An Lâm không có cách nào mới phải làm như vậy.
Không có hắn, chỉ sợ nàng đã mất mạng rồi.
Cho nên sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng cũng đã biết sai, chủ động tìm tới đại ca, hy vọng được tới nói xin lỗi.
"Xin lỗi, vừa rồi là do ta nóng nảy nên mới mắng ngươi, ta xin lỗi."
Hai tay Phương Dung Nhi nắm một cái khăn tay màu hồng phấn, vẻ mặt khẩn trương, nhăn nhó nói.
Tô An Lâm nói:
"Không có việc gì, ta không để trong lòng, nhưng mà ta thấy ngươi cũng biết công phu, xem ra sau này phải luyện tập nhiều hơn, dù sao không phải lần nào cũng đều may mắn như vậy."
"Nghe thấy chưa muội, phải chịu khó một chút, rõ ràng thiên phú của ngươi tốt hơn ta..."
Phương Sĩ Lễ nói.
"Biết rồi."
"Ờm, các ngươi học Dương Thần Công từ đâu vậy?"
Vừa rồi Tô An Lâm không tiện hỏi.
Nhưng bây giờ nếu hai huynh muội đã chủ động đến tìm, hắn dứt khoát hỏi luôn.
Phương Sĩ Lễ giải thích:
"Muội muội và ta từ nhỏ đã bái nhập sư môn, học được ở sư môn."
"Ồ."
Tô An Lâm cảm khái:
"Ta cũng cảm thấy rất hứng thú."
"Tô sư huynh lợi hại như vậy rồi mà còn cảm thấy hứng thú với loại công pháp này?"
"Nhiều tuyệt kỹ vẫn hơn mà, hơn nữa ta nghe sư phụ nói tâm pháp nội công có thể đối phó với một vài tà vật, đúng không?"
Tô An Lâm hỏi.
"Điều đó thì đúng, nhưng mà rất khó luyện thành công tâm pháp nội công, nó chú trọng lĩnh ngộ và thiên phú, huống hồ, chúng ta luyện ngoại công, luyện thêm tâm pháp nội công nữa chẳng khác gì ném dưa hấu nhặt được hạt vừng."
Phương Sĩ Lễ cười nói:
"Không phải sư phụ đã nói luyện võ phải tránh lộn xộn, bởi vì sức lực của một người là có hạn sao."
"Đương nhiên là thế, nhưng ta lại không phải chịu hạn chế đó, ta đã luyện Thiết Cốt Công tốt lắm rồi."
Tô An Lâm nói.
"Nếu Tô đại ca muốn học, mấy ngày nay ta có thể giảng giải tâm pháp cho ngươi nghe."
"Có thể chứ, vậy thì tốt quá."
Tô An Lâm vô cùng vui mừng.
"Không có việc gì, sư huynh, dù sao ngươi đã cứu chúng ta."
Phương Sĩ Lễ cười nói.
"Vậy thì cảm ơn, bây giờ đã muộn lắm rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
Tô An Lâm nhìn xung quanh, nói: "Ta đi xung quanh tuần tra một chút."
"Tuần tra?"
"Ừm, những người kia ra quân ồ ạt như vậy, chỉ sợ không dễ dàng rời đi, ta sẽ âm thầm đi xem một chút."
"Tô sư huynh, quá nguy hiểm."
"Không sao, ngươi cứ an tâm chờ tin tức của ta đi."
Nói rồi, Tô An Lâm cõng nỏ, đỡ đao bên hông, phát động Ngũ Cầm thân pháp nhảy vào rừng cây.
Trong rừng rậm đen như mực, mặc dù rất khó nhìn, nhưng Tô An Lâm lại có được ưu thế trời cho.
Cho dù là ai, chỉ cần là vật sống, thanh máu sẽ vô cùng sáng tỏ giống như đom đóm trong đêm tối vậy.
Bởi vậy hắn mới có tự tin tới đây.
Hắn tin tưởng, người truy sát Phương gia chắc chắn vẫn còn ở trong rừng cây.
Cứ đi như vậy, quả nhiên hơn một canh giờ sau, hắn đã phát hiện một đống thanh máu bên trên sườn núi nhỏ.
"Chính là chỗ này."
Tô An Lâm mai phục trong chỗ tối, thu hết khí tức lại.
Lúc này, trong doanh địa.
Trước mặt Sơn Dương Hồ lão giả, một người đàn ông cường tráng để râu quai nón, khuôn mặt thô kệch đang nửa quỳ trên mặt đất.
"Đại ca, cũng coi như Phương gia gặp xui xẻo, sau khi chúng ta rút lui, Quỷ Thi và Yêu Phong Tử đột nhiên xuất hiện, chắc chắn bây giờ bên kia đang vô cùng hỗn loạn."
Một người trông như thư sinh mặt trắng bên cạnh cười nói:
"Yêu Phong Tử xuất hiện, chắc chắn Phương gia sẽ tổn thất nặng nề, đại ca, chúng ta hãy nhân lúc bọn họ đang bận giải quyết Yêu Phong Tử, dứt khoát xử lý hết là được."
"Ừm, đây là cơ hội trời cho! Phương gia hại huynh đệ chúng ta vào rừng làm cướp, thành sơn tặc ai nấy đều muốn đánh, món nợ này không thể bỏ qua được, bây giờ chúng ta qua đó..."
Sơn Dương Hồ lão giả cười lạnh, híp mắt lại: "Phải để bọn họ biết được sự lợi hại của chúng ta..."
"Phập..."
Một mũi tên đâm vào má phải hắn, đầu nhọn xuyên ra gáy, máu tươi chảy ròng ròng.
Sơn Dương Hồ lão giả trừng to mắt, cơ thể nghiêng ngả ngã vào bên cạnh đống lửa, không còn động đậy nữa.
Tất cả mọi người sững sờ, ngay sau đó vô cùng hoảng sợ:
"Có người phóng ám tiễn!"
Thư sinh mặt trắng liền nhìn về phía ám tiễn phóng tới.
Vèo!
Lại một ám tiễn phóng tới.
Hắn hất trường kiếm lên, đẩy ám tiễn ra:
"Người đó ở kia, giết!"
"Bắn tên, bắn tên về chỗ kia!"
Đại hán râu quai nón chỉ vào một chỗ trong rừng cây, vội vàng hô.
"Mau mau!"
"Soạt soạt soạt!"
Tất cả mọi người đều lập tức rút đao.
Ngay lúc này, một đám tên liên tục bắn tới.
Từng mũi tên xé rách không khí, bắn tới.
"Phập phập..."
Một mũi tên bị Tô An Lâm nắm trong tay.
Răng rắc!
Tô An Lâm tiện tay bóp gãy mũi tên.
Cùng lúc đó, từng bó đuốc được ném tới, dưới ánh sáng của bó đuốc, đám người đã nhìn thấy Tô An Lâm.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất