Chương 197 - Yên Lặng
"Bảo mọi người tới đây chỉ vì không còn cách nào, Yêu Phong Tử vòng ngoài đã làm tổn thất một nửa đội ngũ của ta, mà bên trong mộ còn có nhiều tà ma hơn!"
Mã Bạch Y chỉ xuống dưới đáy, bình tĩnh nói:
“Bây giờ mời mọi người yên lặng."
"Yên lặng, tại sao lại phải yên lặng?"
Một người nói theo bản năng.
Mã Bạch Y không vui nhìn qua, hắn không lên tiếng, Hổ hộ vệ bên cạnh đã đảo cổ tay một cái, một con dao găm xuất hiện trong tay.
"Vèo!"
Dao găm bắn ra, ghim vào cổ người kia một cách chính xác.
"Phụt!"
"Hự hự hự...”
Người kia hoảng sợ ôm cổ.
Người xung quanh liên tiếp lui về phía sau, vô cùng sợ sệt.
Mã Bạch Y nói:
“Ta nói là mời mọi người im lặng."
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ, đến mức như nghe được tiếng kim rơi.
Tô An Lâm híp mắt lại, quả nhiên Mã Bạch Y này vô cùng ác độc, một lời không hợp liền giết người, cũng không biết bây giờ hắn đang có ý đồ gì.
Sau khi xung quanh yên lặng, Tô An Lâm vểnh tai lên, nghe được một ít âm thanh.
Âm thanh đó đến từ trong hố sâu.
"Ặc..."
"Hì hì..."
"Tới đây..."
Âm thanh rất dày, tụ tập chung một chỗ giống như cái chợ vỡ vậy.
Những người khác cũng nghe được, ánh mắt đông cứng lại.
"Phía dưới này toàn là Yêu Phong Tử!"
Có người sắc mặt trắng nhợt.
Mã Bạch Y nói:
“Có Yêu Phong Tử, nhưng phần lớn là Quỷ Thi, nếu tất cả đều là Yêu Phong Tử thì cho dù là ta cũng không dám tùy tiện tới."
"Thành chủ đại nhân, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?"
"Đúng vậy, cho dù tất cả đều là Quỷ Thi thì cũng không dễ dàng đối phó."
"Đại nhân, nếu không hãy thảo luận kỹ hơn?"
"Không còn kịp rồi, cổ mộ đã xuất hiện lần nữa.”
Mã Bạch Y lắc đầu một cái, tiếp tục nói:
“Mọi người, lần này là cơ hội của chúng ta, mở mộ địa ra, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, bên trong sẽ có rất nhiều chỗ tốt."
Vừa nói, Mã Bạch Y vừa cầm ra hai tấm bản đồ.
Đồng tử Tô An Lâm co rụt lại, bản đồ này...
Chất liệu và màu sắc giống như bản đồ trong tay hắn.
"Đây chính là bản đồ mộ địa, ta có thể đồng ý với mọi người, nếu theo ta tiến vào mộ địa, đến lúc đó sẽ chia đều."
Một số người đã động lòng.
Có vài người lại hỏi:
“Đại nhân, không biết trong mộ địa có thứ gì tốt?"
"Chẳng lẽ có rất nhiều vàng bạc châu báu?"
"Hàng vạn hoàng kim bạc trắng sao?"
Mã Bạch Y cười khẽ:
“Tiền tài chỉ là thứ tầm thường, nơi này chính là mộ Hồ Tiên, đồn rằng trong mộ Hồ Tiên thượng cổ có phương pháp thành tiên, thượng cổ thần đan, vô số bí tịch và binh khí, tùy tiện lấy một cái cũng có thể để chúng ta hưởng thụ cả đời."
Nghe vậy, một số người liền kích động.
Tu võ vì cái gì, còn không phải là để đứng trên người khác sao.
Nếu có được những thứ này, thực lực của bọn họ có thể tăng mạnh, trở thành một cao thủ hạng nhất, không ai có thể chống lại được cám dỗ này.
Chỉ có Tô An Lâm vẫn không thay đổi sắc mặt.
Ở trong mắt hắn, mình có thể giết quái để lấy kinh nghiệm, cho nên cũng không mấy coi trọng với đống bảo vật này.
Nhưng mà lát nữa có thể giết vài ba quái để kiếm một ít giá trị kinh nghiệm.
Nếu không thích hợp sẽ lập tức rời đi.
Hắn lặng lẽ nhìn người xung quanh, phát hiện có không ít người đứng túm năm tụm ba.
Mã Đan Trân và mấy tên thuộc hạ của nàng thương lượng cái gì đó, lúc này Trương Hải Thanh đi tới.
"Tô huynh, ngươi có tính toán gì?"
Tô An Lâm tỏ ra không biết làm sao:
“Dù sao cũng đã tới rồi, nếu bây giờ rời đi, thành chủ sẽ không tha cho chúng ta, cho nên chỉ có thể ở lại, nhìn tình huống rồi hành động thôi."
"Vừa rồi ta đã bàn bạc với các sư đệ, cũng cảm thấy như vậy, ngươi chỉ có một mình, lát nữa hãy đi với chúng ta, cũng có thể để ý lẫn nhau."
"Được."
"Ừm."
Sau khi mọi người bàn bạc xong, Mã Bạch Y mới nói:
“Nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ tối mất, như vậy, bây giờ chúng ta đi xuống đi."
"Ừ, đi thôi."
Có đệ tử của một võ quán sau khi bàn bạc xong liền dứt khoát đi tới.
Dĩ nhiên cũng có người không muốn mạo hiểm.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thanh hộ vệ và Hổ hộ vệ, không ai dám nói không.
"Tô huynh, đi xuống theo ta."
Tôn Tiểu Đao đi tới nói.
"Được, Trương Hải Thanh, chúng ta cùng đi.”
Tô An Lâm nói.
Có nhiều người ở bên cạnh đúng là sẽ an toàn hơn chút.
Hố sâu chừng một trăm thước, bên mép là một sườn núi nghiêng rất lớn.
Mọi người dẫm lên sườn núi, chạy như bay xuống.
Càng đi xuống, tiếng gào thét của Yêu Phong Tử và Quỷ Thi càng gần.
"Lạch cạch!"
Tô An Lâm nhảy xuống, ngắm nhìn bốn phía.
Bốn phía đều là đất bùn, nhưng ở ngay bên sườn núi có một cánh cửa đá to lớn đứng sừng sững.
Âm thanh của Yêu Phong Tử truyền tới từ phía sau cửa đá.
Thấy tất cả mọi người đã xuống, Mã Bạch Y khẽ gật đầu.
Hắn đi tới gần cửa đá, lấy hai tấm tàn đồ kia ra.
Dựa theo hình vẽ trên bản đồ, hắn đưa ngón tay ra vẽ lên trên cửa đá.
"Bản đồ này là để mở cửa?"
Tô An Lâm nghi ngờ nói.