Chương 196 - Mất Nửa Số Người
Hắn chấn động dương khí một cái, một đám Huyết Thủ giống như bị axit ăn mòn, hóa thành sương dày đặc tiêu tán.
“Thành công giết chết Huyết Thủ, giá trị kinh nghiệm +39”
“Thành công giết chết Huyết Thủ, giá trị kinh nghiệm +37”
“Thành công giết chết Huyết Thủ, giá trị kinh nghiệm +42”
Tô An Lâm hưng phấn, dùng Dương Thần Công đối phó loại tà ma này đúng là có hiệu quả áp chế.
Hắn không khỏi nghĩ tới lời Phương gia nói, sư môn của Phương Dung Nhi coi việc trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình...
Ầm ầm...
Từng con Huyết Thủ chết ở trên tay Tô An Lâm.
Mặc dù giá trị kinh nghiệm không nhiều, nhưng số lượng nhiều!
Một đám Huyết Thủ cảm nhận được sự nguy hiểm của Tô An Lâm, rối rít thay đổi mục tiêu, lao về hướng những võ giả khác.
Những võ giả khác lại gian khổ hơn nhiều.
Có một người không để ý bị một con Huyết Thủ bám vào sau gáy, há to miệng ra, nửa cái đầu bị kéo xuống “rắc” một tiếng.
Ánh mắt võ giả đó lập tức đờ đẫn, ngã xuống.
Sau đó máu tươi trên thi thể giống như bị hút khô vậy, trong nháy mắt đã khô đét lại, biến thành thây khô.
"A A A! Đừng tới đây, chết đi cho ta."
Tôn Tiểu Đao và mấy tên lính miễn cưỡng ngăn cản, thấy đã có vài ba huynh đệ ngã xuống, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.
Ngay lúc này, Tô An Lâm xông tới.
Hắn lập tức cảm thấy áp lực giảm hơn hẳn, cả người mệt lả.
"Tô huynh, cảm ơn đã cứu mạng."
"Không sao, các ngươi cẩn thận một chút."
Tô An Lâm nhàn nhạt nói.
Hắn tới đơn giản là bởi vì bên này có khá nhiều Huyết Thủ, chỉ trong mấy chiêu lại kiếm thêm hơn 200 giá trị kinh nghiệm.
Tô An Lâm vẩy máu trên lưỡi đao, lúc này đám Huyết Thủ đã bị giết hết rồi.
Nhưng tình hình lại vô cùng thảm thiết, vốn dĩ đội ngũ có hơn năm mươi người, bây giờ chỉ còn lại hơn ba mươi người.
"Đi!"
Tôn Tiểu Đao vội hô:
"Tô huynh, nhanh lên một chút."
Mã Đan Trân không nói một lời, dẫn thuộc hạ đi theo.
Một đám người nhanh chóng chạy ra một khoảng cách, Huyết Thủ không đuổi theo.
Lúc này bọn họ đi tới một thung lũng, cách đó không xa toàn là xác chết, đa số là quân sĩ phủ thành chủ.
"Đều chết hết!"
Tôn Tiểu Đao nuốt nước miếng.
"Tôn đội trưởng, điều này không đúng, người của các ngươi đều đã chết hết, chúng ta tới chẳng phải là cũng tự tìm chết sao?"
Có võ giả thấy cảnh tượng này liền sa sầm mặt lại.
Sớm biết nơi này nguy hiểm như vậy, lúc ấy phải liều mạng chạy đi với các sư huynh đệ.
Sắc mặt Tôn Tiểu Đao khó coi:
"Nói nhiều vô ích, bây giờ cũng đã tới rồi, cứ đi trước đi, ít nhất thành chủ đại nhân còn chưa xảy ra chuyện gì."
Hắn thấy có mấy chục người đang nghỉ ngơi cách đó không xa, một người đàn ông trong đó mặc khôi giáp màu đen, đang nhìn cái hố lớn trước mặt.
Người này chính là thành chủ trấn Hoàng Kê, Mã Bạch Y!
Mã Bạch Y
“Thanh máu: 210”
Đồng tử của Tô An Lâm rụt lại một cái, thanh máu cao thật:
"Đây chính là thực lực cảnh giới Nội Khí sao..."
Bình bịch...
Hai bên trái phải bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới.
Rất nhanh lại có thêm hai đội ngũ nữa xuất hiện, tất cả đều là quân sĩ phủ thành chủ.
Những người cầm đầu đều có thực lực rất mạnh, một người có thanh máu 114.
Một người khác là 120.
"Đều đến đông đủ cả rồi."
Hai đội ngũ nhìn sang phía Tôn Tiểu Đao.
Tôn Tiểu Đao vội ôm quyền:
"Thanh hộ vệ, Hổ hộ vệ, vừa rồi gặp phải một ít tà ma, tổn thất một nửa số người."
"Đến đông đủ là được, đến chỗ thành chủ đại nhân báo cáo đi."
Thanh hộ vệ và Hổ hộ vệ khẽ gật đầu, dẫn người đi về phía trước.
Hai tên hộ vệ này chính là cánh tay phải cánh tay trái đắc lực, cận vệ của Mã Bạch Y, địa vị cực cao.
Vừa rồi chắc là bọn họ phụ trách giải quyết tà ma xung quanh, cho nên bây giờ mới đến.
Tô An Lâm đi theo, càng ngày càng thấy nhiều thi thể.
Trong đó có một bộ phận là thi thể của tà ma, thi thể thối rữa khô đét, tanh hôi khó ngửi.
Một số người không nhịn được phải quấn vải quanh mũi, cau mày.
Rất nhanh, mọi người đã đi tới chỗ Mã Bạch Y.
Từ xa nhìn lại, trong lòng Tô An Lâm vô cùng khiếp sợ.
Một nửa núi Dã Hồ đã bị lũ lụt cuốn trôi, cả ngọn núi lõm xuống để lộ ra một cái hố bùn to lớn.
Trong cái hố sâu này có vô số quan tài gỗ nằm ngổn ngang, có cái đã mở ra, có cái bị hư hại, tất cả thi thể đều biến mất.
"Tham kiến thành chủ, tất cả mọi người đều đã tới."
Thanh hộ vệ và Hổ hộ vệ đồng loạt quỳ xuống.
Mã Bạch Y trông tầm bảy tám chục tuổi, mặc một bộ khôi giáp oai phong lẫm liệt.
Chỉ là mái tóc trắng khiến hắn trông có vẻ gần đất xa trời.
Trên người hắn toàn là máu đen, dửng dưng nghiêng đầu nhìn mọi người:
"Mọi người vất vả rồi."