Chương 2: Thanh Máu
Sau đó hắn lại nhìn sang những người khác.
Hắn phát hiện khi nào mình tập trung tinh thần nhìn vào người ta thì trên đỉnh đầu họ sẽ xuất hiện cái thanh đấy.
Nhưng trị số trong thanh máu lại không giống nhau.
Ví dụ như người bên cạnh không bị thương, hắn là sư đệ của Thiết Văn Đảm, thanh máu màu xanh lục, trị số 67/67.
Còn có một người mỏng manh gầy yếu, độ tuổi chắc cũng ngang hắn, thanh máu cũng màu xanh lục, chỉ là trị số rất thấp: 30/30.
Tô An Lâm nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm.
“Nói cách khác, võ công càng xịn thì thanh máu càng cao.”
“Khi lượng máu nhiều thì thanh máu có màu xanh lục.”
“Nếu bị thương như Thiết Văn Đảm sẽ hiện màu vàng.”
Về phần “Kiểm tra tư liệu”, hẳn là đang nói cấp bậc của mình quá thấp nên chưa thể đọc được.
Ổn rồi, có bàn tay vàng.
Nhưng mà cho hỏi, có ích gì không?
Người ta thì toàn là đánh dấu ký tên hoặc là mô phỏng bắt chước, hay tệ lắm thì một cái hệ thống giả mạo lỗi thời cũng được mà.
Ngươi cho ta nhìn cái thanh máu này, còn kêu giết quái tăng cấp, ta lấy cái gì mà liều.
Nếu có thể giết quái thì cần thanh máu làm chi nữa?
Tô An Lâm cảm thấy vô cùng áp lực, không biết rồi mình có chịu được không nữa.
Lúc này đống lửa đã bùng lên, cuối cùng mọi người thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
“Thủ lĩnh, đã kiểm tra xung quanh rồi, hai bên có hai cái cửa sổ bị vỡ, ngoại trừ cái này thì nóc nhà phía sau cũng có một lỗ thủng lớn.”
Thiết Văn Đảm nhíu mày, nhìn lướt qua mười tám người đang ở trong phòng.
Nếu tính cả hắn thì chỉ có năm người có khả năng chiến đấu.
“Tìm một ít gỗ chặn cửa sổ lại, nóc nhà thì không có cách nào, Tô An Lâm, ngươi đi kiếm ít củi rồi nhóm lửa bên dưới nóc nhà đi.”
“Được.”
Tô An Lâm nhanh chóng thích nghi với vai diễn của mình, biết bây giờ không phải lúc để hoảng, vội đi với hai người khác đi kiếm củi.
“Hihihi…”
Lúc này, đột nhiên hai người đang định chặn cửa sổ lại choáng váng.
Một luồng gió gào rít thổi tới, bóng đen xuất hiện.
“Á…”
Một người bị kéo đi ngay tại chỗ.
Đúng lúc đó, vì cửa sổ quá nhỏ nên cơ thể bị kẹt lại.
“Chết!”
Ánh mắt Thiết Văn Đảm hung ác, động tác mịt mù bắn một đao ra, trong chớp mắt, mũi đao mạnh mẽ đâm vào bóng đen bên ngoài cửa sổ.
“Hìhìhì…”
Bóng đen trúng chiêu nhưng lại như chẳng hề bị gì, giây tiếp theo cánh tay người kia trực tiếp bị lôi ra ngoài, một nửa cơ thể biến mất.
Thi thể ngã xuống, bóng đen mang theo nửa cơ thể kia thối lui.
“Chết rồi, Phong Nhị chết rồi.”
“Sao sức lực Yêu Phong Tử lại lớn thế?”
“Tranh thủ thời gian nhân lúc Yêu Phong Tử đang ăn thịt, đóng cửa sổ lại.”
“Đúng đúng…”
Chỉ có Tô An Lâm là không nhúc nhích.
Vừa rồi khi Yêu Phong Tử xuất hiện, trước tiên hắn đứng quan sát, quả nhiên vẫn xuất hiện thanh máu.
Chỉ là thanh máu của Yêu Phong Tử, là màu đỏ.
Trị số: 57/230.
Sau khi bị đao của Thiết Văn Đảm đâm trúng. thanh máu của Yêu Phong Tử trực tiếp giảm xuống còn 17/230.
Nói cách khác, Yêu Phong Tử sắp nguy rồi.
Trong lòng Tô An Lâm đột nhiên nóng lên.
Nếu làm lại một lần nữa thì có phải sẽ giết được Yêu Phong Tử không?
“Cái thứ này cũng cứng đấy.”
Sắc mặt Thiết Văn Đảm rất khó coi.
Trước khi hắn chạy tới nơi này cũng đã từng liều mạng với Yêu Phong Tử vài lần.
Lúc đó chắc chắn hắn đã chém được hai đao, còn thọc được một cái.
Trên lưỡi đao có máu, có nghĩa là Yêu Phong Tẻ đã bị thương.
Chỉ là nhìn tình hình vừa rồi cứ như thể Yêu Phong Tử không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Lúc này, Tô An Lâm nhặt con dao của người vừa chết lên.
“Tô An Lâm, ngươi làm gì đấy, mau qua đây giúp nhóm lửa.”
Có người gọi hắn.
Tô An Lâm tới bên mép cửa sổ.
“Ngươi điên rồi, cẩn thận Yêu Phong Tử đột nhiên bắt ngươi đi đó.”
Lại có người khác quát.
Tô An Lâm không sợ.
Vì trong bóng tối, hắn nhìn vào bụi cỏ cách đó không xa có một thanh máu màu đỏ.
17/230.
Nói cách khác, Yêu Phong Tử đang trốn ở đó.
Trời tối đến nỗi không ai thấy Yêu Phong Tử đang trốn ở đó.
Nhưng Tô An Lâm thấy qua thanh máu.
Yêu Phong Tử vẫn không nhúc nhích, giây tiếp theo thanh máu có thay đổi.
16/230.
Tô An Lâm: “???”
Vài giây sau, 15/230.
Mãi đến khi nó hiện 10/230, Tô An Lâm mới hiểu ra.
“Chắc chắn là do bị đánh trúng nên bị mất máu, sắp chết rồi!”
Vừa mới nghĩ xong, 8/230.
Mẹ nó chứ, đúng là cơ hội nhặt xác tốt lành.
Giết quái có thể tăng cấp, nhìn lượng máu của Yêu Phong Tử chắc chắn cấp không thấp.
Nếu có thể giết được nó, chẳng phải là lập tức tăng được cấp à?
Luyến tiếc đứa nhỏ không bắt được sói, Tô An Lâm kêu lên:
“Thủ lĩnh, ta đi xem nó, ta sẽ đi giết nó!”
“Ngươi điên rồi!”
Mọi người tái mặt vì quá sốc.
Thiết Văn Đảm quát:
“Ngươi không muốn sống nữa à?”
Tô An Lâm không trả lời.
Hắn làm việc tuy cẩn thận nhưng lại có gan nắm bắt cơ hội, tình hình trước mắt là một cơ hội rất tốt đối với hắn.