Chương 205 - Thực Lực Chân Chính
Mã Đan Trân cười mỉa mai.
“Hừ, không ai có thể lừa được ta, không một ai!”
Mã Bạch Y quát về phía Tô An Lâm:
“Nhãi ranh, vừa rồi ngươi lấy được gì từ trong quan tài? Giao ra đây mau!”
“Nhóc con, khuyên ngươi giao nó cho ta, ta cam đoan sẽ bảo vệ ngươi.”
Mã Đan Trân cười ha hả nói.
“Hai người các ngươi vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào để sống sót đi.”
Tô An Lâm lạnh giọng đáp trả.
“Không đúng, vì sao Phong Quỷ không đối phó với ngươi?”
Mã Bạch Y bỗng nhiên nghĩ đến điểm này, sực phản ứng lại:
“Hai mảnh bản đồ còn lại ở chỗ ngươi?”
Mã Đan Trân giật mình kinh ngạc:
“Thằng nhãi, không ngờ đó nha.”
“Tự tìm đường chết!”
Mã Bạch Y tức tốc lao về phía Tô An Lâm.
“Phong Quỷ, giết hắn!”
Tô An Lâm hét lớn.
Hai con Phong Quỷ cấp tám thoáng khựng lại, sau đó lập tức lao về phía Mã Bạch Y.
Trong phút chốc, một năng lượng hùng mạnh bùng nổ trên người Tô An Lâm.
Giờ khắc này tính mạng đang bị đe dọa.
Đối mặt với hai kẻ địch mạnh, hắn không có đời nào đặt hết hy vọng vào hai còn Phong Quỷ đã gần hết máu cả.
Đùng đùng đoàng đoàng.
Cơ bắp của Tô An Lâm nổ tung, áo cũng bị căng ra rách toạc.
Toàn bộ cơ thể lộ ra sức sống mãnh liệt, sức mạnh dâng trào khiến Tô An Lâm tràn đầy tự tin.
Duy chỉ có điều khiến hắn cạn lời đó là ngân phiếu giấu trong quần áo cũng nổ theo mất rồi, nghĩ mà tiếc đứt cả ruột.
“Mã Đan Trân, không phải vừa rồi ngươi đề nghị cùng nhau hợp tác đấy sao, vậy chúng ta cùng nhau giết Mã Bạch Y, ngươi thấy thế nào?”
Tô An Lâm hô lớn.
Mã Đan Trân lạnh lùng đáp:
“Nhãi con, ngươi cho ta là thằng ngốc thật đấy à?”
Vừa rồi Mã Đan Trân nói như vậy là vì không biết Tô An Lâm có thể khống chế hai con Phong Quỷ kia.
Hiện tại Tô An Lâm có thể khống chế chúng, nếu như Mã Bạch Y mà chết thì chẳng phải nàng cũng thành cá trên thớt mặc cho người ta mổ sẻ hay sao?
Cái chuyện ngu ngốc như thế đương nhiên nàng sẽ không làm.
“Mã thành chủ, đánh chết tiểu tử này đi. Như vừa nãy chúng ta mới nói, Thành Tiên Kinh cùng nhau chia sẻ.”
“Được!” Mã Bạch Y thản nhiên đáp.
“Thôi, thế thì...Giết!”
Tô An Lâm phóng về phía Mã Đan Trân.
Thanh máu của Mã Đan Trân chỉ còn lại sáu mươi, nhưng vẫn còn khỏe chán, huyết khí kinh người.
Hắn chuẩn bị bắt đầu từ người phụ nữ này, giết ả ta rồi tính tiếp.
Òanh một tiếng, thân thể khủng bố của Tô An Lâm vọt thẳng ra.
Đại đao trong tay trong nháy mắt đánh úp, bóng đao lóe lên trước mặt Mã Đan Trân.
Mã Đan Trân giơ kiếm lên, ánh mắt sáng rực, lập tức thấy hưng phấn.
“Nhãi ranh, tưởng rằng ta dễ bắt nạt lắm đúng không. Vậy để ta cho ngươi xem thực lực chân chính của ta, hì hì hì… Hì hì...”
Dứt lời, nàng giơ kiếm chém tới.
Keng keng keng...
“Trảm Trảm Trảm!”
Tô An Lâm hét lớn, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Vốn dĩ Mã Đan Trân thấy Tô An Lâm tuổi còn trẻ nên đoán hắn không có thực lực gì.
Nhưng vừa giao thủ một cái nàng đã phát hiện bốn phía đều là đao ảnh, hơn nữa mỗi một đao đều mang uy lực cực lớn.
Ngực nàng căng tức, cảm thấy sắp hộc máu đến nơi.
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn...
“Là ngươi ép ta đó. Hắc Xà, ra đi!”
Mã Đan Trân hét lớn, đồng tử trong hai tròng mắt đổi màu, biến thành con ngươi dựng đứng màu vàng.
Lớp da toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng màu đen, nhìn kỹ mới nhận ra là vảy.
“Xì xì xì...”
Mã Đan Trân phun lưỡi rắn về phía Tô An Lâm, “vù” một tiếng, toàn thân giống như một con rắn dài, mang theo khí tức lạnh lẽo, trong nháy mắt đã quét tới bên phải Tô An Lâm.
Tốc độ quá nhanh, Tô An Lâm suýt nữa không phản ứng kịp.
Tới khi hồi thần lại, thân thể Mã Đan Trân đã cuộn lên, quấn chặt lấy phần eo rắn chắc của hắn.
“Ha ha ha.”
Mã Bạch Y thấy thế cười to:
“Nhãi con, người của Âm Tông ai cũng nuôi âm vật. âm vật của nữ nhân này là rắn độc, giờ ngươi bị nàng quấn lấy thì chết chắc rồi.”
Mã Bạch Y đang mong, giờ Mã Đan Trân và Tô An Lâm đã đánh đến mức này rồi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương đi.
Nếu thế thì sau khi hắn giải quyết hai con Phong Quỷ này, chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hắn nghĩ thì hay lắm, nhưng thế công của hai con Phong Quỷ trước mặt càng ngày càng sắc bén.
Rầm!
Sau vài chiêu, thanh máu của Mã Bạch Y liên tục giảm xuống.
Trường kiếm của hắn đã vỡ vụn, cả người bị quăng ra sau mấy vòng, nửa quỳ xuống đất, sắc mặt khó coi.
“Phong Quỷ cấp tám đúng là lợi hại.”
“Mã Bạch Y, còn không dùng lá bài tẩy của ngươi đi?”
Mã Đan Trân bên này sốt ruột hô to.
Nàng vừa mới quấn lấy Tô An Lâm, vốn tưởng rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay rồi.
Nào ngờ, nàng dùng hết toàn lực mà Tô An Lâm vẫn sừng sững bất động.
“Chỉ có chừng ấy thôi à?”
Tô An Lâm nhìn cái đầu của Mã Đan Trân gần ngay trước mắt, nhe răng cười:
“Đang lo ngươi chạy mất thì ngươi lại tự mình vác xác đến.”