Chương 204 - Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Tô An Lâm trốn trong chỗ tối đằng sau tảng đá, gãi tai.
Cơ hội đây rồi.
Địa điểm phía trên mảnh bản đồ chính là ngôi mộ này.
Vèo!
Tô An Lâm không chút do dự, phát động Ngũ Cầm Thân Pháp công, nhảy phốc lên hệt như một chú nai nhanh nhẹn.
Hắn lăn một vòng trên mặt đất rồi nhanh chóng leo lên phía sau quan tài.
Nhìn ra bên ngoài thấy Mã Đan Trân cà Mã Bạch Y còn đang đối phó hai con Phong Quỷ.
Mặc dù thanh máu của cả hai con Phong Quỷ đã giảm xuống còn vài chục, nhưng Mã Đan Trân và Mã Bạch Y cũng không dễ chịu chút nào.
Nhất là Phong Quỷ bình thường bên ngoài rất nhiều, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng lại gây ra không ít phiền toái cho hai kẻ này.
Bọn hắn tạm thời không rảnh để ý tới bên đây.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, ta đúng là thông minh.”
Tô An Lâm vui vẻ nhìn vào bên trong quan tài.
“Hửm?”
Đồng tử Tô An Lâm co lại, bên trong quan tài không hề có thi thể.
Chỉ có một tấm da trải dài.
Trên bề mặt da được bao phủ bởi lớp lông mao màu trắng.
“Trông hơi giống khăn quàng cổ màu trắng của những phu nhân ở kiếp trước nhỉ.”
Tô An Lâm nghĩ thầm.
Đột nhiên, mảnh da dài lóe lên một ánh sáng tối màu.
…
Bộ lông trắng cổ xưa tang thương đột nhiên lóe lên ánh sáng, ở chính giữa tấm da dài đang hiện ra từng chữ viết màu đỏ như máu:
“Ta là Tô An Lâm, để có được bí pháp thành tiên, ta đã phải trải qua hiểm trở, cuối cùng cũng lấy được một đồ vật phi phàm.”
Nhìn thấy dòng chữ này, ánh mắt Tô An Lâm lộ vẻ khiếp sợ.
“Đây là thứ quái quỷ gì thế?”
Tô An Lâm ngơ cả người.
“Đây là thứ quái quỷ gì thế? Sau khi quan sát kỹ, ta phát hiện thứ này rất trân quý, ta nhất định phải quý trọng nó.”
Tô An Lâm:
“...”
“Bên ngoài Phong Quỷ như hổ rình mồi, còn có hai cao thủ chực sẵn, ta nên làm gì bây giờ? Ta nhỏ yếu, bất lực như vậy...”
“Nếu bây giờ ta đi ra ngoài, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Nhưng mà ta không thể cứ bỏ qua như vậy được, đây chính là bí pháp thành tiên đó, rất trân quý, ta nhất định phải quý trọng nó, yêu quý nó, hầu hạ nó như cha mình.”
Tô An Lâm nhíu mày:
“Như cha? Ta thấy hay thôi đốt đi cho xong.”
Chữ viết trong nháy mắt thay đổi, chữ 'cha' nhòe đi một lát, biến thành hai chữ “người thân”.
“Ta phải coi nó như người thân của mình, dù sao, tấm tiên bì này vừa nhìn đã biết là không đơn giản, xinh đẹp như vậy, xinh đẹp là thế...Dựa vào nó, ta có thể bước lên đỉnh cao cuộc đời.”
Đến giờ phút này Tô An Lâm láng máng hiểu ra rồi.
Tấm da dài này có thể giao tiếp, hình như trí khôn còn rất cao.
Nhưng thoạt nhìn lại không đáng tin cho lắm...
Hắn đã nảy sinh ý nghĩ muốn ném thứ này đi rồi đây.
Loại tà vật này đã vượt ngoài khả năng nhận thức của hắn, giữ lại bên mình thì quá nguy hiểm.
Vừa nghĩ thế xong, dòng chữ trên đó lại hiện lên.
“Ta đã định vứt thứ này đi, nhưng hình như nó có thể giải đáp một số câu hỏi.”
“Ta là một tên nhà quê nghèo khó, không nơi nương tựa, cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, nếu nó có thể giải đáp một vài vấn đề, hoặc có thể giúp ta xung cát tránh hung, tăng cường thực lực của ta, thì ta sẽ thử hỏi mấy câu xem sao?”
Vẻ mặt Tô An Lâm hết sức kỳ quái.
Thứ này có thể thăm dò ý nghĩ của hắn ư?
“Làm thế nào để đối phó với hai kẻ bên ngoài.”
Tô An Lâm dứt khoát hỏi luôn.
“Ta hỏi một câu, hai kẻ bên ngoài có vẻ rất khó đối phó, vậy phải giải quyết như thế nào đây?”
“Ta đột nhiên thông minh bất chợt, trên người ta có mảnh bản đồ, thông qua mảnh bản đồ ta có thể khống chế hai con Phong Quỷ cấp tám kia mà?”
“Là Tiên Kinh đã nói cho ta biết cách giải quyết, ta nhất định phải đối xử tốt với nó, không rời không bỏ...”
Tô An Lâm:
“Còn thích dát vàng lên mặt mình ghớm nhỉ.”
Có điều, nếu Tiên Kinh này đã nói như vậy thì cứ thử xem sao.
Thông qua mảnh bản đồ, khống chế hai con Phong Quỷ cấp tám bên ngoài.
“Nhất định phải cầm chân hai tên này lại, nếu không ta khó mà đi ra ngoài.”
Tô An Lâm âm thầm tính đoán, lại nhìn kỹ bên trong quan tài.
Trống không rồi.
Sau khi chắc chắn không có đồ gì, hắn đang chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này quan tài bỗng như trải qua hàng ngàn năm, chỉ nháy mắt đã bắt đầu mục nát, lão hóa.
Cuối cùng biến thành một đống tro bụi.
Sự cố bất ngờ bên này lập tức thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
“Ầm!”
Mã Bạch Y đánh bay một con Phong Quỷ, nhìn sang mộ thất mắt như muốn nứt ra:
“Nhãi ranh, ngươi vào đó lúc nào.”
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, hahaha… Mã thành chủ, xem ra củ gừng già như ngươi cũng bị người ta lừa kìa.”
Mã Đan Trân cười mỉa mai.