Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 269 - Nàng Giết Người Rồi!

Chương 269 - Nàng Giết Người Rồi!


Nhìn tường thành hùng vĩ trước mặt, huyện Hợp Thủy khí thế hiên ngang, Tô Ngọc Ngọc vui như nở hoa. Tiểu nữ hài không thích cuộc sống lang bạt gập ghềnh, với nàng mà nói, một mẫu ruộng rốt, một ngôi nhà, cuộc sống vài ngàn lượng bạc đã đủ lắm rồi, hoàn toàn không mong đại phú đại quý. Bây giờ đến một nơi không có xác quỷ, không có Yêu Phong Tử, ngày tháng tốt đẹp của họ sắp đến rồi.
“Tô đại ca, vào thành rồi thì đến gặp cha ta trước, cha ta rất thích cao thủ như ngươi, sau này ta sẽ đưa ngươi đi xem nhà.”
Lý Mạnh cưỡi ngựa đi qua, xung phong nhận việc. Lúc đầu bọn họ đã hứa với Tô An Lâm, gia nhập Lý gia không những cung cấp tài nguyên như đan dưỡng sinh mà còn cho hắn nhà ở nữa.
“Đa tạ Lý công tử.”
“Đừng khách sáo, nên làm mà, đồ tốt phải dành cho người có tài.”
Lý Mạnh cười đáp. Hộ vệ xung quanh ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi, nhưng không ai ghen tỵ, bởi vì bọn họ đều tâm phục khẩu phục. Trong lòng Lý Thi Dao lại lo lắng:
“Hầy, lần này tuy việc làm ăn không tệ, nhưng tiếc là đạo sĩ Vân Sơn Quan đã chết, cũng không biết phải xử lý chuyện muội muội chúng ta thế nào.”
Tô An Lâm cau mày, khoảng thời gian này hắn có nghe nói đến chuyện của Lý gia. Muội muội Lý Thi Nhu của họ gần đây mê mẩn niệm phật đã rất lâu rồi, mơ hồ có hiện tượng như nhập ma. Nàng có thể không ăn không uống suốt cả ngày để niệm phật, ai quấy rầy nàng niệm phật nàng có thể sẽ liều mạng. Lý Thi Dao từng nói, dáng vẻ khi Lý Thi Nhu liều mạng, tràn ngập sát khí. Đối phó chuyện đó rất phiền phức bởi vì không thể trực tiếp giết chết Lý Thi Nhu. Lý Mạnh nghe vậy, thở dài:
“Tô đại ca, ngươi lợi hại như thế, hay là lát nữa ngươi xem thử nhé?”
“Sức mạnh của ta đối phó với âm vật bình thường còn được, nhưng nếu âm vật trốn bên trong cơ thể muội muội ngươi, ta cũng hết cách.”
Lý Mạnh nói:
“Chỉ đành còn nước còn tát thôi.”
Vào thành, Ngưu Tuệ Hồng và Tô Ngọc Ngọc nhìn ngó xung quanh, cảm thấy nơi này ghê gớm hơn trấn Hoàng Kê nhiều. Không, thậm chí còn lớn hơn trấn Lăng Dương. Chẳng những cửa hàng dọc đường lớn hơn gấp đôi lại còn sáng sủa sạch sẽ. Phần lớn người đi đường đều ăn mặc ngăn nắp, ngược lại bọn họ toàn là áo thô vải rách.
“Ca, mấy người đó mặc đẹp quá.”
Ánh mắt Tô Ngọc Ngọc tỏa sáng nhìn cửa hàng bán son phấn. Bên trong có rất nhiều khuê tú giàu có đang lựa son. Tô An Lâm nhìn qua, phát hiện có vài cô nương nhìn cũng bình thường nhưng hơn ở chỗ biết ăn mặc trang điểm. Câu nói người đẹp vì lụa không sai chút nào.
“Ngọc Ngọc, ngươi mấy tuổi rồi?”
Sau khi vào thành Lý Thi Dao đã xuống ngựa, nghe Tô Ngọc Ngọc nói chuyện, nàng bước qua hỏi.
“Ta à, năm nay 14 rồi.”
Thực ra là 13, nhưng tính tròn 14.
Lý Thi Dao cười nói:
“Cũng không còn nhỏ nữa, tiểu cô nương trưởng thành có lúc phải trang điểm một chút, như vậy đi, chờ về nhà có thời gian ta sẽ đưa ngươi ra ngoài mua y phục xinh đẹp.”
Tô Ngọc Ngọc ngại ngùng nhìn Tô An Lâm. Tô An Lâm bĩu môi:
“Nhìn ta làm gì, ta mua áo hoa quần hoa cho ngươi, hình như đều không đẹp.”
Y phục Tô Ngọc Ngọc mặc là do Tô An Lâm mua, so với trang phục của mấy cô gái ở đây quả thật vô cùng quê mùa. Lý Thi Dao che miệng cười khẽ, ngay cả chuyện của muội muội ban nãy cũng quên đi nhiều, tâm trạng vui vẻ hơn.
“Đại viện Lý phủ”
Bốn chữ lớn màu vàng lấp lánh, khí thế oai vệ. Vừa đến trước cửa, nhóm người Lý gia đã nghênh đón.
“Đại tỷ về rồi, đại tỷ về rồi.”
“Lý Mạnh ca về rồi, Lý Mạnh ca về rồi.”
Vài đứa nhóc chạy tới chạy lui, lớn tiếng kêu gọi. Lý Mạnh bất đắc dĩ:
“Tô đại ca, nhà ta nam nhân thịnh vượng.”
“Ừm, rất thịnh vượng.”
Tô An Lâm hé môi, vốn tưởng Lý gia chỉ có mấy người bọn họ, nhưng vừa nãy trông thấy, giỏi lắm, hơn mấy chục người. Cha của Lý Thi Dao mạnh ghê. Lý Thi Dao vào nhà, kéo một nam hài nước da ngâm đen lại:
“Lý Bân, tỷ ngươi Lý Thi Nhu thế nào rồi?”
“Nàng giết người rồi!”

“Nàng giết người rồi!”
Lời nói của Lý Bân khiến lòng Lý Thi Dao nặng nề.
“Chẳng phải bảo các ngươi canh chừng nàng chặt chẽ đừng để nàng ra ngoài à, tại sao lại xảy ra chuyện vậy?”
“Tỷ, chúng ta canh chừng nàng rất kỹ, ta và các huynh đệ thay phiên nhau gác đêm, nhưng ba ngày trước một nha hoàn vẫn chết.”
“Nàng giết người thế nào?”
Lý Thi Dao sốt ruột nói. Mặc dù với thế lực của Lý gia bọn họ, giết một nha hoàn không tính là gì nhưng truyền ra ngoài cũng chẳng phải chuyện tốt. Không ai muốn qua lại một gia tộc giết người cả.
“Không biết nàng giết thế nào, chỉ là buổi tối đó ta gác đêm, chơi bài cửu với vài hộ vệ, vẫn luôn nghe tiếng Lý Thi Nhu tỷ tỷ niệm phật rồi đột nhiên im bặt. Sau đó nghe thấy có tiếng người la hét ở hầm cầu phía rừng trúc hậu viện!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất