Chương 270 - Thiệp Mời
“Sau khi chúng ta vội vàng đuổi đến trông thấy Hồng nhi đã chết, nàng chết rất thảm, trên cổ có vết thương lớn, trên người không còn chút máu.”
Lý Thi Dao siết chặt nắm đấm:
“Khi đó Lý Thi Nhu đang làm gì?”
“Ở trong phòng, có điều dưới đất toàn là máu, trên người nàng cũng có, cho nên chúng ta mới đoán là do nàng giết.”
Lý Bân cau mày:
“Về sau chúng ta không cho hạ nhân nói lung tung, chỉ bảo Hồng Nhi tự ngã chết. Nhưng gần đây nhóm hạ nhân đều lan truyền ra ngoài, nhóm mẫu thân đều sợ hãi, cha lại bị bệnh, nếu tỷ tỷ còn không về nữa chúng ta thật sự không biết tính sao?”
“Yên tâm, ta về rồi, trước tiên đem đồ vô, trong xe ngựa có năm rương ngân lượng, dọn vào bảo khố.”
“Được.”
Vừa nói xong, một nam nhân trung niên chống gậy, cơ thể run rẩy được người ta dìu ra ngoài.
“Thi Dao, ngươi về rồi à, Thi Dao!”
“Cha!”
Người đến là gia chủ Lý gia Lý Trường Quý. Lý gia làm ăn buôn bán đã mấy đời, đến tay Lý Trường Quý phát triển đến mức đỉnh cao. Đáng tiếc mấy năm nay sức khỏe Lý Trường Quý càng lúc càng yếu. Nhất là sau khi Lý Thi Nhu không ngừng niệm phật, hắn càng bị đả kích. Bây giờ chuyện làm ăn trên dưới đều giao cho Lý Thi Dao và Lý Mạnh. Năng lực của Lý Mạnh không ổn lắm, chỉ đành làm trợ thủ cho Lý Thi Dao.
“Trên đường thế nào?“
Lý Trường Quý vội nói:
“Ngươi và Lý Mạnh không sao chứ? Nhân viên thế nào?”
“Không sao, chỉ tổn thất một số hộ vệ.”
Lý Thi Dao kể lại đơn giản:
“Về sau chúng ta đến Vân Sơn Quan, gặp phải chút chuyện, đạo trưởng ở đó chết hết. Nếu không nhờ Tô An Lâm huynh đệ, sợ là chúng ta đã gặp nguy hiểm.”
Lý Thi Dao ngay lập tức giới thiệu Tô An Lâm. Lý Trường Quý mắt mờ, lúc này mới chú ý đến Tô An Lâm. Vừa nhìn đôi mắt già nua mờ mịt của hắn bừng sáng. Người trẻ tuổi này mạnh quá. Nhớ năm đó, khi hắn còn trẻ chẳng phải cũng luyện đến mức cường tráng như vậy sao? Đáng tiếc năng khiếu không tốt, luyện đến rèn thể tầng năm, dù có nhờ thuốc cũng khó lòng thăng tiến, chỉ đành làm ăn buôn bán. Chớp mắt hắn đã lớn tuổi như vậy. Lý Thi Dao ở bên cạnh nói chuyện, khi nhắc đến sơn trang Hắc Kiếm, Lý Trường Quý vội vàng xua tay, ra hiệu không cần nói thêm nữa. Sau đó hắn nở nụ cười ôn hòa, ôm quyền với Tô An Lâm:
“Tô tráng sĩ cứu chúng ta, thật sự vô cùng cảm kích, nhất định phải ở lại đây thêm mấy ngày, nếu có hứng thú có thể làm môn khách Lý gia chúng ta, Lý gia chắc chắn sẽ đối xử với Tô tráng sĩ như người nhà, tuyệt đối không bạc đãi.”
“Cha, ta đã nói với Tô An Lâm rồi.”
Lý Thi Dao khẽ gật đầu với hắn. Tô An Lâm ôm quyền:
“Đúng vậy, Lý tiểu thư đã nói với ta, ta sẽ ở lại nơi này một khoảng thời gian.”
“Tốt.”
Lý Trường Quý vui vẻ gật đầu. Khoảng thời gian này, Lý gia không yên ổn, Lý Thi Nhu trúng tà, liên tục niệm phật. Đối thủ cạnh tranh việc làm ăn thấy hắn bệnh nặng, tấn công khắp nơi, muốn bỏ đá xuống giếng. Ba ngày trước, nha hoàn trong nhà chết thảm khiến lòng người hoảng hốt, thật sự khó khăn! Bây giờ có cao thủ như Tô An Lâm gia nhập, chắc chắn sẽ bảo vệ được cho Lý gia.
“Nhanh, mau đốt pháo mà ta đã chuẩn bị, mừng đội xe khải hoàn.”
Lý Trường Quý lập tức dặn dò bên dưới:
“Đúng rồi, gửi thiệp mời đã chuẩn bị xong ra ngoài, ngày mốt ta phải đãi tiệc cho Thi Dao và Tiểu Mạnh.”
Lý Thi Dao nói:
“Cha, không cần huy động nhiều người như vậy?”
“Cần chứ, ngươi không biết, gần đây sau khi các ngươi rời đi vì về trễ mấy ngày mà vài người trong thành đều nói các ngươi xảy ra chuyện, cả đám vui sướng khi người gặp họa! Bây giờ các ngươi trở về, ta phải để bọn họ thấy các ngươi không sao, vẫn tốt đẹp.”
“Vậy nghe theo cha dặn dò.”
Nhóm người bước vào đại viện. Lý Mạnh đột nhiên nói:
“Cha, con đến thăm Thi Nhu muội muội trước đã.”
Lý Trường Quý cau mày:
“Trễ chút hãy đi, nàng nghỉ ngơi rồi, nhưng các ngươi không cần lo, mấy ngày nay ta dán bảng treo thưởng, mời những kỳ nhân trong dân gian đến đây xử lý chuyện này, đã có mấy người liên lạc, ngày mai sẽ cùng nhau đến nhà mình.”
“Ồ? Kỳ nhân dân gian, bọn họ có cách sao?”
“Tất nhiên là có, thưởng nhiều sẽ có người dũng cảm, ta tin chắc chắn sẽ có người có cách, chờ ngày mai sự việc giải quyết xong, ngày mốt ta mở tiệc lớn! Ta phải để bọn họ thấy các ngươi trở về, chuyện Thi Nhu trúng tà cũng được xử lý, còn ai dám nói Lý gia chúng ta có ma quỷ nữa!”
Lý Mạnh gật đầu:
“Cha nói đúng, cha, thế con đi luyện võ đây.”
“Ngươi đi luyện võ?”
Lý Trường Quý như đang nghe thấy chuyện gì đó ghê gớm, trợn to mắt.
“Đúng vậy cha, ta muốn luyện võ, lần này ra ngoài ta đã nghĩ kỹ rồi, tuy năng khiếu của ta bình thường nhưng bất kể thế nào ta cũng phải cố gắng, như vậy nếu sau này gặp chuyện mới có sức để ứng phó, quan trọng hơn là...”