Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 281 - Nhắm Mắt

Chương 281 - Nhắm Mắt


Diệt Tình nhìn thấy Tô An Lâm có thể dễ dàng giải quyết nữ nhân kia, trong lòng cũng vui mừng. Nàng trực tiếp tế ra một cái gương đồng, dùng nó đập về phía trước.
Phanh!
Gương đồng nện lên trước ngực đao khách, lại phát ra một tiếng giòn tan.
"A? Có hộ giáo gương đồng?"
Ánh mắt Diệt Tình ngựng trọng lại.
"Phá!"
Tô An Lâm nhảy dựng lên, giơ tay đánh ra Toái Y Chưởng.
"Xoẹt soạt!"
Quần áo của đao khách bị xé mở ra, lộ ra gương đồng trước ngực, dây thừng treo trên gương đồng cũng bị chặt đứt hơn phân nửa, sắp rơi xuống trên mặt đất.
"Sao có thể?"
Ánh mắt đao khách ngưng lại, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Tô An Lâm đang nhắm mắt lao về phía hắn.
"Thì ra là ngươi nhắm mắt lại à."
Thần sắc của hắn hoảng hốt, nhận ra rằng Tô An Lâm khó đối phó hơn là Diệt Tình nhiều. Hắn nhanh chóng quay người lại, chém một đao về phía Tô An Lâm. Nhưng mà hắn vừa mới ra ra, Tô An Lâm đã giơ ba ngón tay ra bắt lấy bàn tay hắn.
Tô An Lâm sử dụng Thác Thủ Cốt, một phen sờ đến chỗ khớp xương của hắn, nhanh chóng giật ngược bàn tay lên, khớp xương của hắn đã bị đánh trật. Tốc độ của Tô An Lâm cực kỳ nhanh, ngay sau đó lại khuỷu tay, bả vai.
Mỗi một lần hắn ra tay, đao khách lại cảm thấy thân thể tê ràn, ngay sau đó khớp xương đã không còn cảm giác gì khác, ngoại trừ đau đớn, thân thể cũng giống như không thể tự khống chế được.
"Phanh!"
Tô An Lâm ném bay tên đao khách ra ngoài giống như là ném rác rưởi, hắn đã mất đi sức chiến đấu. Ánh mắt Diệt Tình sáng lên, mắt thấy nàng sắp phải chém chết tên đao khách, Tô An Lâm lại lao tới, một bàn tay bắt lấy lưỡi đao của nàng.
"Đương!"
"Thân thể quá cứng, có điều vì sao ngươi lại muốn cản ta?"
Diệt Tình nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tô An Lâm giống như hổ rình mồi.
Tô An Lâm nhắm hai mắt lại, hiện tại hắn không thể mở mắt ra trong thời gian quá dài, nếu không sẽ dễ dàng bị Phật âm quấy nhiễu.
"Diệt Tình cô nương, giết hắn tất nhiên là có thể hả giận, nhưng mà ta còn muốn biết rõ ràng tình huống ở chỗ này, ngươi giết hắn rồi thì ta phải tìm hiểu như thế nào đây?"
Tô An Lâm giải thích.
"Đó là chuyện của ngươi, nhiệm vụ của ta chỉ là giải quyết tà ám mà thôi."
"Mong ngươi cho ta một cái mặt mũi."
Tô An Lâm nói.
"Cho ngươi mặt mũi?"
Diệt Tình cười lạnh:
"Mặt mũi của ngươi đáng giá trị mấy đồng tiền? Lập tức tránh ra cho ta, giết chết hắn mới có thể giải quyết được Phật âm này."
"Thật ngại quá, ta cần phải tìm hiểu được tình huống hiện tại, hơn nữa ta cảm thấy, ngoại trừ hắn vẫn còn có người khác đứng sau màn, ngươi giết người thì còn tìm ra người đứng sau màn kiểu gì?"
"Đó là chuyện của các ngươi, tránh ra, nếu không..."
Nàng còn chưa nói dứt lời, Tô An Lâm đã đá một chân qua.
"Phanh!"
Diệt Tình vội vàng ra tay ngăn cản, nương theo lực đạo của Tô An Lâm tung người bay về phía sau vài cái mới rơi xuống dưới đất. Sắc mặt của nàng lạnh lùng, chỉ vào Tô An Lâm:
"Ngươi động thủ trước, ngươi thật sự cho rằng ra không dám đánh ngươi sao?"
Tô An Lâm không nói hai lời, lại tung một quyền ra:
"Toái Y Chưởng!"
Nữ nhân này có chút thực lực, nhưng mà đúng là đồ phiền toái, hắn đã nói với nàng là hắn để người này sống còn có chút tác dụng, nàng còn cứng đầu như thế.
Một khi đã nhữ vậy, tạm thời khiến cho nàng biết chuyện tốt xấu đi. Đương nhiên, hắn cũng không có động sát ý, nữ nhân này làm người bá đạo, nhưng cũng không phải là người xấu xa gì.
Xoát xoát...
Quần áo trên người Diệt Tình đột nhiên bị xé nát, chỉ còn lại quần yếm cùng với một tầng vải bọc ngực màu trắng.
"Ngươi..."
Nàng vội vã che ngực lại, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo.
"Cái đồ vô sỉ nhà ngươi, đúng là quá âm hiểm, uổng công ta còn cho rằng ngươi là người tốt."
Ánh mắt Tô An Lâm sáng lên, da thịt của nàng đúng là trắng thật. Nhưng mà ngoài mặt vẫn làm ra vẻ cương trực công chính:
"Vừa nãy ta đã nói mấy chục lần, người này để lại, ta còn có chuyện phải dùng, ngươi không nghe ta nhất quyết muốn động thủ, này còn có thể trách ai?"
"Tóm lại một câu."
Tô An Lâm chỉ vào nàng:
"Nếu như ngươi lại dài dòng, gây trở ngại đến chuyện của ta, cũng đừng trách ta ra tay xé hết quần áo của ngươi, làm cho ngươi cởi truồng chạy ra ngoài."

Rất rõ ràng, câu uy hiếp của Tô An Lâm đã có tác dụng.
"Ngươi chờ, ngươi chờ đấy."
Tuy rằng Diệt Tình nói năng tàn nhẫn, nhưng mà chung quy cũng không ra tay động thủ thật.
Tô An Lâm một tay nhấc tên đao khách kia lên.
"A.."
Trong nháy mắt bị nhấc bổng lên, tên đao khách thảm thiết kêu lên.
"Nói cho ta biết sự thật, ta sẽ giải trừ thống khổ cho ngươi, nếu không..."
Hắn mạnh tay vung ra, đao khách trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đập vào trên cánh cửa. Tuệ Viên hòa thượng đang ngồi khoanh chân ở chỗ cửa đã sớm tử vong, huyết khí trên cả người đã bị hút khô, cũng bị đâm bay ra ngoài. Xương cốt trong người hắn giống như là trang giấy vụn, có thể bẻ gãy dễ như trở bàn tay.
"Nhanh như vậy đã chết rồi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất