Chương 5: Đầu Lĩnh
Sắc mặt Tôn Hắc biến đổi, hắn kiêng kỵ nhất là bị người khác lôi chuyện nương tử của mình ra để nói.
"CM nhà ngươi, nương tử của ta ở trong đó chỉ bán nghệ thôi! Chỉ hát tuồng thôi!"
Tôn Hắc xông đến muốn đánh nhau với Tô An Lâm.
Nếu là trước kia, thân mình Tô An Lâm nhu nhược, lại là thư sinh nghèo, ngay cả xô đẩy người khác cũng không biết, chỉ có thể bị người khác bắt nạt.
Nhưng hiện tại Tô An Lâm đã không giống như trước.
Hắn vừa mới thăng cấp lên cấp độ 1, không những đã khôi phục lại toàn bôf vết thương lúc trước, mà thể lực cũng đã tăng cao lên!
"Rầm!"
Tô An Lâm đá một chân ra, Tôn Hắc bị quăng ngã nằm vật xuống, làm cho tấm ván gỗ trên mặt đất cũng bị gãy thành hai nửa.
Âm thanh này làm cho mọi người chú ý đến.
Thiết Văn Đán nhin sang, phát hiện Tô An Lâm và Tôn Hắc đang cãi nhau.
Trước kia Tôn Hắc đã bắt nạt Tô An Lâm rất nhiều lần, nhưng mà hắn vẫn chưa để ý đến.
Dù sao thì hắn cũng không quen biết với Tô An Lâm, thời buổi này kẻ yếu sẽ bị người khác bắt nạt, đây đã là luật lệ sắt.
Chỉ cần không thật sự đả thương người khác, thì hắn sẽ không để ý đến những chuyện như vậy trong đội ngũ.
Nhưng lần này, dù sao Tô An Lâm cũng là người đã giết Yêu Phong Tử.
Hơn nữa hắn ta cũng rất hiểu chuyện, nhường công lao lần này cho hắn.
Cho nên hắn trực tiếp đi tới, quát mắng Tôn Hắc:
"Ngươi làm cái gì?"
"Đầu lĩnh, hắn đá ta!"
Tôn Hắc ôm ngực, trừng mắt nhìn Thiết Văn Đán một cái.
Thằng nhãi này dám đá hắn, hắn nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
"Ta vừa mới thấy ngươi ra tay trước, Tôn Hắc, đây là đội ngũ của ta, nếu muốn đánh nhau thì cút ra khỏi đội ngũ của ta đi."
Thiết Văn Đán không thèm khách khí nói.
"Đầu lĩnh, ta sai rồi."
Đối mặt với Thiết Văn Đán, Tôn Hắc không hề có tí ngang ngược nào:
"Ta chỉ là nhất thời xúc động thôi, ta sai rồi, Tô An Lâm thật xin lỗi."
Tô An Lâm cũng không nói chuyện, lúc này hắn chỉ cảm thấy trong bụng vô cùng đói khát, cả người giống như bị rút hết sức lực, gấp gáp muốn bổ sung lại.
"Được rồi, đi vào bên trong hỗ trợ nâng thi thể lên đi."
Thiết Văn Đán nhìn về phía Tôn Hắc sai bảo hắn.
"Được, ta đi ngay đây."
Chờ hắn đi rồi, Thiết Văn Đán đi đến trước mặt Tô An Lâm, vỗ vỗ bả vai hắn: "An Lâm, về sau thấy mấy tên lưu manh đó ngươi phải cẩn thận hơn chút, lần này ta nói hắn, hắn sẽ nhận sai, nhưng chờ đến khi vào thành, ta đi rồi, chỉ sợ hắn sẽ lại tìm đến người để gây chuyện."
"Được, ta sẽ cẩn thận."
Tô An Lâm vừa tới nơi này, thật ra cũng không muốn gây chuyện, nhưng có đôi khi càng tỏ ra sợ hãi thì mấy tên lưu mạnh này càng cho rằng hắn dễ bắt nạt.
"Được rồi, sau khi vào thành ta sẽ cho ngươi chút tiền công."
Cái này coi như là phúc lợi cho việc hắn đã giết chết Yêu Phong Tử.
Tô An Lâm gật đầu:
"Cảm ơn đầu lĩnh, đầu lĩnh, ta đột nhiên rất đói bụng, ngươi có thể..."
Thiết Văn Đán cười cười:
"Đây là bánh nướng của ta, cho ngươi này."
Hắn lấy một cái bánh nướng lớn từ trong bọc hành lý ra, cũng không biết là làm bằng cái gì, mùi hương cực kỳ thơm.
"Cảm ơn đầu lĩnh!"
Trong thời buổi loạn lạc như vậy, người như Thiết Văn Đán đã được coi như là người tốt.
Ít nhất, hắn ta có thịt ăn, cũng sẽ không quên cho người khác chút canh để uống.
...
Một đêm trôi qua, sáng sớm tinh mơ trời còn chưa sáng hẳn, đội ngũ đã bắt đầu xuất phát.
Lúc đi trên đường, Tô An Lâm đã có dịp chứng kiến sự hoang tàn của thế giới này.
Bên đường có thây chết cóng!
Mấy năm nay, nơi này gặp phải khô hạn, đất đai nứt nẻ, nước sông đã rút cạn.
Suốt một đường đi chỉ có cát vàng bay đầy trời!
Chỉ tùy ý nhìn quanh là có thể thấy được thi thể của dân chạy nạn, đại đa số đều đã bị hư thối, lại không có ai thu dọn, để mặc đó cho một ít chim thú đến gặm thịt.
Đội ngũ bảo tiêu đã thường xuyên đối mặt với chuyện như vậy, cứ coi như không thấy gì, đi qua bên cạnh thi thể người chết.
Thói đời nóng lạnh!
Tô An Lâm thầm cảm khái trong lòng.
Gần đến giữa trưa, bọn họ đã đến trấn Hoàng Kê.
Đây là nơi mà thân thể này sinh sống, mỗi một cái cây mỗi một ngọn cỏ đều rất quen thuộc.
Tường thành thấp bé được xây dựng bằng đất bùn, bởi vì hằng năm phải chịu dầm mưa dãi nắng lại không được tu sửa cho nên đã sớm tàn tạ, có vài chỗ bị sụp xuống, sau đó lại được quan binh dùng tấm ván gỗ quây lên.
Có hai quan binh canh giữ ở cổng thành, bọn họ ăn mặc rách rưới, ngay cả binh khí cũng không có, đang ngồi ở trên ghé ngủ gật, cũng không thèm nhìn xem đám người ra ra vào vào.
Tô An Lâm nhìn đông nhìn tây, hy vọng có thẻ hiểu biết thế giới này nhiều hơn một chút, để lập kế hoạch cho cuộc sống sau này.