Chương 56 - Nguy Hiểm
Lý Sinh tuy rằng đang mê man, nhưng hắn vẫn còn có chút tỉnh táo, khi hắn nghe được lời này thì nóng nảy kêu lên:
"Không, ta không muốn."
"Không có cách nào khác! Cởi áo hắn ra."
Đám người luống cuống tay chân, vội cởi áo của Lý Sinh ra.
Nhưng khi bọn họ nhìn kỹ lại, thì thi độc đã lan tràn đến tim.
Đang!
Con dao đánh rơi xuống đất, vẻ mặt của Thiết Văn Đảm trở nên khó coi, nói:
"Không còn kịp rồi."
"Lý Sinh, ngươi muốn ăn cái gì, huynh đi chuẩn bị cho ngươi."
Thiết Văn Đảm bưng tới một bình rượu với vẻ mặt khó coi, tiếp tục nói.
"Thiết tiêu đầu, ta thật sự phải chết sao? Ta không muốn chết, vợ ta sau này sẽ thế nào đây? Nàng ấy vừa mới sinh cho ta một đứa con trai."
"Huynh đệ à,huhuhu...Ngươi yên tâm đi, người nhà của ngươi mọi người sẽ thay nhau chăm sóc."
"Đúng vậy, ngươi là huynh đệ của chúng ta, ta sẽ không để cho vợ của ngươi chịu khổ, ngươi yên tâm, ta có ăn cái gì cũng sẽ không quên em dâu đâu."
"Chúng ta sẽ để cuộc sống của người nhà của ngươi trôi qua thật tốt."
Đám người con mắt đỏ bừng nói.
Lúc ta mới đến mọi chuyện đều tốt, vào thành đều an toàn, tại sao bây giờ lại như vậy?
"Oa..."
Lý Sinh trực tiếp khóc lên:
"Nhuận nương, Nhuận nương."
Vợ của hắn tên là Nhuận Nương, vào lúc này trong đầu của hắn chỉ toàn là hình ảnh của người nhà.
"Thanh máu của Lý Sinh: 17/29."
Lại mất máu nữa.
Tô An Lâm nhìn chằm chằm vào cánh tay của Lý Sinh, nhíu mày nói:
"Tiêu đầu, thi độc này không có cách giải sao?"
"Rất nhiều huynh đệ của chúng ta đều chịu thua thiệt từ thi độc, chúng ta cũng không có cách nào chữa trị, nhưng đây là có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại trúng phải thi độc?"
Tô An Lâm nói:
"Có quỷ thi ở trong thành, Lý Sinh bước vào một ngôi nhà và bị quỷ thi bên trong tấn công."
Lúc này Tô An Lâm cũng rất khó chịu, Lý Sinh là người tốt, nhưng hắn ta sắp phải chết.
Ánh mắt hắn nhìn sang hướng khác thì hắn chợt thấy cơm trên bàn.
Trong đầu của hắn đột nhiên nhớ tới kiếp trước, sau khi người ta trúng thi độc, đắp gạo nếp lên vết thương có thể trừ đi thi độc.
"Thôi thì lấy ngựa chết làm ngựa sống!"
Tô An Lâm lập tức hỏi chưởng quầy:
"Các ngươi chỗ này có gạo nếp không?"
“Có.”
Chưởng quầy vội đáp, hắn cũng sợ những tiêu sư kiếm sống trên lưỡi đao này tức giận.
"Cầm tới một chén gạo nếp, nhanh lên."
"A..a..vâng..."
"Tô An Lâm, ngươi lấy gạo nếp làm gì?"
Thiết Văn Đảm kinh ngạc nói.
"Trừ độc, lúc trước ta đọc được trong một cổ thư."
Suy nghĩ một chút, Tô An Lâm lại nói:
"Đúng rồi, chúng ta còn cần lấy rượu mạnh, rượu càng mạnh càng tốt. Mọi người tránh ra, chúng ta mang Lý Sinh đến phòng sau đi. "
Ánh mắt Thiết Văn Đảm sáng lên, hắn mặc kệ Tô An Lâm có làm được hay không, lập tức quát:
"Đứng ngẩn người ra đó làm cái gì? Đi mua rượu đi! Dọn dẹp phòng trên lầu một chút."
"Ồ a."
"Còn nữa, chuẩn bị nước nóng, khăn mặt, nến!"
Tô An Lâm sẽ tiến hành phẫu thuật trừ độc bên ngoài tạm thời cho Lý Sinh.
Kiếp trước ở đơn vị có tổ chức hoạt động an toàn, hắn có chơi vài lần và nhớ được một số chi tiết.
Ngay sau đó, Lý Sinh được khiêng lên lầu.
Rượu, gạo nếp, nước nóng, khăn, nến, tất cả đều đã sẵn sàng.
Trong phòng chỉ còn lại Thiết Văn Đảm và Tô An Lâm.
"An Lâm huynh đệ, xin nhờ cả vào ngươi."
Thiết Văn Đảm nghiêm túc nói , Tô An Lâm mang đến cho hắn quá nhiều kỳ tích, hắn theo bản năng tin tưởng vào Tô An Lâm.
Tô An Lâm không nói gì, hắn thắp nến rồi lấy ra con dao găm của hắn rồi nói:
"Tiêu đầu, nhờ ngươi cầm con dao găm này đi hơ lửa một chút."
"Ồ được."
Lúc này, thanh máu của Lý Sinh đã tụt xuống còn 12.
Toàn bộ khuôn mặt của Lý Sinh đen như mực, móng tay cũng đen kịt, toàn thân hắn co giật và đầu óc của hắn ta đã không còn tỉnh táo nữa.
Tô An Lâm lập tức cố định tay chân của Lý Sinh trên giường, sau đó hắn đổ rượu mạnh lên trên vết thương.
Ngay lập tức, tay chân của Lý Sinh run lên, cơn đau khiến hắn ta nhe răng và sau đó cổ họng của hắn phát ra một tiếng gầm rú dữ tợn.
Tô An Lâm nhanh tay cầm lấy con dao găm đã được hơ nóng đỏ trước mặt, hắn cạo sạch thịt thối trên cánh tay của Lý Sinh, cuối cùng hắn dùng khăn nóng lau sạch chỗ vết thương.
Sau khi lau xong, hắn lấy một nắm gạo nếp rồi đắp lên chỗ miệng vết thương.
"Xì..xì..xì..."
Hắn thấy thanh máu của Lý Sinh lóe lên.
"Thanh máu của Lý Sinh: 9/29."
Thanh máu lại tụt xuống.
Tuy nhiên, tin tốt là gạo nếp đã chuyển sang màu đen.
Điều này cho thấy gạo nếp đã hấp thu được chất độc.
"Có tác dụng!"
Trong lòng của Tô An Lâm mừng rỡ, hắn gỡ lớp gạo nếp cũ ra rồi đắp lên trên vết thương một nắm gạo nếp mới.
Xì..xì..xì…
"Thanh máu của Lý Sinh: 10/29."
Thanh máu đã tăng lên!
"Chất độc, chất độc đang giảm bớt."
Tô An Lâm vui mừng khôn xiết, hắn thấy gạo nếp không nhanh đổi màu nên Tô An Lâm mau chóng băng bó lại vết thương chỗ cánh tay cho Lý Sinh.
Trong một giờ tiếp theo, thanh máu không giảm nữa.
Thay vào đó, nó tăng trở lại.
"Thanh máu của Lý Sinh: 11/29."
"An Lâm huynh đệ, tình hình sao rồi?"
"Có tác dụng, Lý Sinh huynh sẽ không chết được."