Chương 57 - Mê Sảng
Thiết Văn Đảm thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Tô An Lâm.
Sau khi chờ một lát, đúng là màu đen trên khuôn mặt của Lý Sinh dần dần biến mất.
Cơ thể co quắp của hắn cũng dần hồi phục trở lại.
"Haha, có tác dụng, tốt lắm, tốt lắm."
Đột nhiên, bên ngoài có nhiều tiếng ồn ào, và một nhóm nha dịch đi đến.
"Người bị quỷ thi cào trúng đâu rồi? Mang hắn ra ngoài và xử tử ngay tại chỗ."
Giọng nói rất lớn, Thiết Văn Đảm ngay lập tức trở nên lo lắng.
Tình hình của huynh đệ bây giờ đã ổn định, nhưng không thể lại xảy ra chuyện gì nữa.
"Tô huynh đệ , ngươi chiếu cố Lý Sinh, để ta đi ra ngoài ngăn cản họ."
Thiết Văn Đảm không nói thêm lời nào nữa, hắn đi đến cầu thang, nơi đó đang có một nhóm tiêu sư đang ngăn cản đám nha dịch lại.
“Huynh đệ của ta đang ở trên lầu, vết thương không sao cả.”
Thiết Văn Đảm lập tức giải thích với đám nha dịch.
Cầm đầu đám nha dịch cũng là người có cánh tay to, eo rộng, mặt mày hắn dữ tợn. Xem ra hắn còn mạnh hơn cả Thiết Văn Đảm, hắn vung tay lên, vẻ mặt hắn lạnh lùng nói:
"Hừ, đừng cùng bản quan nói nhảm, người bị quỷ thi cào trúng đều không có ai sống nổi, sau khi chết liền trở thành quỷ thi, vì phòng ngừa quỷ thi xuất hiện trong thành, lập tức phải giết chết người này ngay."
"Nếu như hắn biến thành quỷ thi, ta sẽ tự tay làm điều này, không cần các ngươi phải ra tay."
Thiết Văn Đảm đi xuống chặn lại chỗ đầu cầu thang.
"Ngươi là muốn chống lại mệnh lệnh!"
"Ta không dám, nhưng huynh đệ của ta đang rất khỏe."
Ngay tại lúc dưới lầu đang hò hét ầm ĩ, ở trên lầu Tô An Lâm lại đổi một nắm gạo nếp đắp lên chỗ vết thương.
Lúc này, thanh máu của Lý Sinh đã tăng lên 15.
Ánh mắt của Lý Sinh hơi rung động nhẹ, hắn nắm lấy tay của Tô An Lâm nói:
“An Lâm huynh đệ, ta biết mình sắp chết, xin ngươi, ngươi hãy chăm sóc cho gia đình của ta, dù sao ngươi cũng không có vợ, Nhuận nương, ngươi cứ lấy Nhuận nương đi, nàng ấy rất tốt…”
Tô An Lâm nghe vậy muốn cười:
"Lý Sinh huynh đệ, ngươi đã không sao nữa rồi."
"Đừng an ủi ta, ta biết mình sẽ không sống nổi.
Sau khi tỉnh dậy, Lý Sinh đã lấy lại được sự tỉnh táo. Lúc này hắn mới nhìn nhận rõ ràng hơn một thực tế rằng người bị trúng độc của quỷ thi sẽ không thể sống sót được.
Hắn đã làm tiêu sư nhiều năm, từng thấy qua rất nhiều người bị trúng thi độc, bất kể là ngươi dùng biện pháp gì, cuối cùng cũng không thoát khỏi một chữ 'chết'.
Từ đó, hắn đã suy nghĩ thoáng hơn về cái chết, chỉ là điều khó chịu duy nhất lúc này là hắn ta không thể được nhìn thấy gia đình của hắn nữa.
Đó là lý do tại sao hắn ta nghĩ đến việc để cho Tô An Lâm lấy Nhuận nương làm vợ.
"Sau khi ngươi lấy Nhuận nương về làm vợ, ta hi vọng ngươi chiếu cố cho con trai và con gái của ta thật tốt, từ nay về sau chúng đều sẽ là con của ngươi...Hơn nữa, Nhuận nương thân thể yếu đuối, ngươi cũng không thể dùng sức quá lớn..."
"Này, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi."
Tô An Lâm lắc đầu không nói nên lời, hắn cũng không thèm giải thích gì nữa.
Lúc này, tiếng hò hét dưới lầu càng lúc càng lớn.
Những người trong tiêu cục vẫn đang giằng co với đám nha dịch dưới chân cầu thang.
May mắn là trong tiêu cục có rất nhiều người, đặc biệt là Thiết Văn Đảm và đệ đệ của hắn có thực lực rất mạnh mẽ nên đám nha dịch không dám dùng sức mạnh với họ.
Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn không tốt để xử lý, Tô An Lâm vội đi ra ngoài và hô lên:
"Mọi người!"
Đám người nghe tiếng gọi thì hơi yên tĩnh lại một chút.
Người cầm đầu đám nha dịch chỉ vào Tô An Lâm quát:
"Người bị thương ở chỗ nào?"
"Thật sự là hắn không có chuyện gì nữa, như thế này đi, ta có thể để cho ngươi đi lên nhìn hắn một chút, nếu như hắn ta biến thành quỷ thi, ngươi có thể là người đầu tiên giết hắn, như thế nào?"
“Được!”
Người cầm đầu đám nha dịch trừng mắt nhìn Thiết Văn Đảm rồi quát:
“Tránh ra!”
"Hừ, ta cũng đi lên."
Lo lắng người cầm đầu đám nha dịch sẽ đột nhiên ra tay, Thiết Văn Đảm lập tức đi theo lên.
Trong phòng, tình trạng của Lý Sinh đã tốt lên rất nhiều.
Người cầm đầu đám nha dịch cứ nghĩ thời gian đã trôi qua lâu như vậy, người bị thương chắc chắn tay chân sẽ co quắp, sắc mặt tối đen, thanh âm như dã thú rống, sắp biến thành quỷ thi tới nơi. Nhưng hắn không ngờ rằng lại không có chuyện như vậy, thay vào đó, Lý Sinh đã lấy lại được sự tỉnh táo và đang nói chuyện với Tô An Lâm.
"Nhuận nương rất đáng thương, nàng ấy từng là tiểu thư của một gia đình giàu có, nhưng nàng ấy phải chạy nạn đến trấn Hoàng Kê, hai chúng ta gặp nhau ở đó rồi yêu nhau..."
“Hắn đang nói mê sao?”
Người cầm đầu đám nha dịch cau mày, vừa nói hắn vừa hơi thả lỏng cây đao đang nắm bên hông ra.