Chương 59 - Năm Mươi Cuốn Sách
"Nhưng là người của ta đều là huynh đệ của ta, để họ làm chuyện nguy hiểm như vậy thì...cần phải có thêm bạc."
Thiết Văn Đảm do dự một lúc, cảm thấy một lượng bạc quá thấp.
Vì kiểm tra từ nhà này qua nhà khác, nếu mà gặp phải quỷ thi thì người có thực lực yếu có thể sẽ chết.
Hắn cần phải tranh thủ vì lợi ích của huynh đệ của mình.
Hơn nữa, hắn ta biết tiền công của những nha dịch này, họ được trả năm lượng một ngày. Cùng làm một công việc sao họ lại phải nhận bạc thấp hơn?
"Ta có thể cùng thành chủ đại nhân nói chuyện về việc thêm bạc."
Trương Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, thành chủ đại nhân quanh năm vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân, lần này là lúc mà hắn ta phải xuất huyết thật nhiều rồi.
Nếu toàn bộ huyện Lâm Nghiễm đều bị phế bỏ, hắn ta cái thành chủ đại nhân này cũng sẽ trở thành một quan chỉ huy không có quân lính.
Tiếp theo, họ thảo luận về các chi tiết.
Phủ thành chủ sẽ phát huy hiệu bằng gỗ cho người làm tạm thời, sau đó là áo giáp. Tiếp theo hai mươi người của Thiết Văn Đảm chia ra từ hai đến ba người một nhóm, trước tiên sẽ kiểm tra chỗ xảy ra vụ tai nạn ngày hôm nay.
Kiểm tra từ nhà này sang nhà khác.
Vì hầu hết người dân trong thành đã chuyển đi, rất nhiều ngôi nhà đã trống rỗng, cho nên nếu muốn biết có vấn đề hay không, chỉ cần họ đi vào kiểm tra từng nhà một là được.
Vào buổi chiều, Tô An Lâm cùng với một tiêu sư tên là Chu Quang Lượng cùng nhau đi kiểm tra.
Tô An Lâm tự nhận việc đến nhà Phạm thư sinh kiểm tra một lần nữa, họ kiểm tra trong nhà một chút thì tìm thấy một đống sách trên giá sách để ở một chỗ vắng vẻ.
Sách được bảo quản rất tốt, tất cả đều được bao bọc cẩn thận, không có cái nào bị hư hỏng.
Có thể thấy rằng Phạm thư sinh đã từng rất giàu có, hắn mua được rất nhiều sách và vị trí của ngôi nhà cũng không tệ.
Đáng tiếc cả đời nghiên cứu sách vở, danh ngạch lại bị người khác thay thế, trở thành một người bán sách.
Nếu cho hắn một cơ hội khác để lựa chọn, e rằng hắn ta thà rằng chọn đi theo một con đường khác.
Sách được phân loại gọn gàng, tổng cộng có khoảng năm mươi cuốn.
Tô An Lâm tìm đến một miếng vải, chất sách thành một đống vào miếng vải rồi cột lại cho vào túi hắn mang theo.
Trong số đó có một cuốn sách khiến ánh mắt của hắn tỏa sáng.
Cuốn sách này hình như là sách loại công pháp, không biết Phạm thư sinh tìm được ở đâu, đây là cuốn sách cũ nát duy nhất ở đây.
Trên trang bìa có ghi: Tà Môn Ma Đạo Thuật Pháp Lục
Hắn lật ra trang đầu tiên, suýt chút nữa làm Tô An Lâm phun máu mũi.
Vì nó là hình minh họa của một cái d*g v, bên cạnh còn ghi dòng chữ: Phòng The Hấp Công.
"Ta ngất, đây là một cuốn sách tà đạo."
Tô An Lâm cảm thấy cổ họng nóng lên, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Không biết thuật phòng the này có thật hay không, trên đó có ghi nếu luyện đến chỗ cao thâm thì có thể hấp nam hấp nữ, biến người khác thành thây khô, cực kỳ bá đạo.
Tô An Lâm lắc đầu, quá tà ác.
Công pháp thứ hai: Toái Y Chưởng.
Khi đánh ra một chưởng, nó tạo ra sức mạnh xé nát, có thể xé rách quần áo của người khác.
"Cái này thì có tác dụng gì?"
Công pháp thứ ba: Toái Đản Quyền.
Một quyền đánh ra, đập vỡ trứng của người khác, cực kỳ nham hiểm.
Công pháp thứ tư: Phượng Vũ Cửu Thiên.
“Phượng vũ cửu thiên...”
Công pháp này khiến ánh mắt Tô An Lâm bừng sáng. Theo lời giải thích công pháp đó dùng bụi đất làm thủ đoạn tấn công, vô số cát bụi bay tung tóe khắp nơi, khiến người ta không mở mắt lên nổi.
“Đây chẳng phải đánh không lại rồi vung vôi sao?”
Vì bụi đất tung bay như chim phượng lượn lờ trên bầu trời, thế nên công pháp kia mới được đặt tên cao quý như vậy. Tô An Lâm xỉa xói một câu, tuy công pháp được ghi chép trong thư tịch này đều âm hiểm gian trá, thuộc loại tà môn ngoại đạo nhưng được cái có ích.
“An Lâm huynh, sắp xếp thư tịch thế nào rồi?”
Châu Quang Lượng canh trước cửa gọi.
“À, xong rồi.”
Tô An Lâm cất thư tịch xong rồi bước ra ngoài. Hai người rời khỏi đây, Tô An Lâm để thư tịch trở lại khách điếm trước, sau đó tiếp tục điều tra cùng Châu Quang Lượng. Hai người dùng cách loại trừ, Tô An Lâm và Châu Quang Lượng gõ cửa trước, nếu trong nhà có người họ sẽ kiểm tra đơn giản một lượt là xong. Nếu không có ai trả lời vậy thì phải cẩn thận. May mà liên tục điều tra mấy chục gia đình, mặc dù chẳng có ai ở nhưng không có vấn đề gì lớn. Sắc trời càng lúc càng tối, thoạt nhìn thời tiết không tốt lắm, bắt đầu nổi gió. Châu Quang Lượng rụt cổ, không nhịn được nói:
“Xem ra trời sắp mưa rồi, chúng ta điều tra nhà cuối cùng rồi về thôi.”
“Ừm.”
Tô An Lâm cũng không muốn mạo hiểm vào ban đêm. Mặc dù hắn muốn kiếm giá trị kinh nghiệm nhưng cũng phải có mạng mới thăng cấp được chứ.