Chương 79 - Bàn Ăn
"Cho ngươi này."
Tô An Lâm lấy ra một ít gạo kê và đưa cho tên ăn mày nhỏ.
Hắn ta không thể làm bất cứ điều gì cho đứa trẻ này nên hắn chỉ có thể giúp được một phần này mà thôi.
Khi hai huynh muội hắn chuẩn bị về đến nhà, Tô Ngọc Ngọc đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa lớn tối đen.
"Đó là nhà của dì béo."
Tô An Lâm nhìn sang, thấy hai người đàn ông đang đứng ở cửa nói chuyện phiếm.
Ánh mắt của bọn hắn nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Ngọc khi thấy nàng xuất hiện.
Khi nhận ra ánh mắt của Tô An Lâm nhìn tới, cả hai vội quay đầu lại.
Khi hai huynh muội hắn trở lại căn phòng nhỏ thì trời vẫn còn chưa tối.
Tô Ngọc Ngọc đi thu dọn lại vườn rau, còn Tô An Lâm thì đi ra ngoài và rất nhanh hắn đã đến gần nhà của bà béo.
Sau đó hắn tìm tới một góc tường, cả người hắn dựa sát vào trên tường rồi nhìn về phía nhà của bà béo.
"Muội, Tô Ngọc Ngọc vừa mới đi ngang qua cửa nhà của chúng ta, ta nhìn thấy nhị ca của nàng ấy có vẻ rất khó đối phó.
Trong căn phòng vang lên tiếng nói chuyện của một người đàn ông.
Một trong hai người đàn ông hắn thấy lúc trước đang ở trong nhà.
Một người đàn ông cao to đang ngồi dưới đất, hắn cau mày lại, nói:
"Sớm biết như vậy thì ngày hôm qua chúng ta xử lý xong chuyện cho rồi, hiện tại thì thật là khó giải quyết."
"Không phải như vậy sao? Gần đây lão bản chạy tới chỗ của chúng ta đòi cô nương xinh đẹp, cái địa phương nghèo nàn này làm sao có nhiều cô nương xinh đẹp để bán cho hắn như vậy chứ? Cho dù có, chúng ta cũng không thể trêu chọc được."
"Ai u, đại ca à, ta cũng không có cách nào khác, ngày hôm đó ta vốn định ra tay, nhưng ai mà biết nha đầu từ Đại Lực võ quán đột nhiên tới, hình như nàng tên là Trình Toa Toa, cô nàng này chính là đại sư tỷ của võ quán đó, ta sợ Tô Ngọc Ngọc có người chống lưng, cho nên không dám..."
Bà béo bưng ra một chén thịt kho tàu lớn rồi nói.
Người đàn ông cao to lấy tay vỗ vào cặp mông của bà béo làm thịt mỡ của bà ta run lên từng đợt, sau đó hắn hừ nói:
"Muội, sau này muội nhìn bọn hắn chằm chằm vào cho ta, đợi nhị ca của nàng ta ra ngoài thì chúng ta sẽ ra tay."
Bà béo trợn mắt nhìn người đàn ông rồi nói:
"Biết rồi."
Trên bàn còn có hai chén ốc xào và hai chén canh rau dại thật to.
Có một đứa bé mười hai mười ba tuổi kéo theo một đứa bé bảy tám tuổi đi tới rồi kêu lên:
"Mẫu thân, đến giờ ăn cơm rồi, ồ, hôm nay được ăn thịt kho tàu."
"Tiểu tử thối, mau dẫn đệ đệ ngươi đi ăn đi, ăn xong thì ra ngoài dạo chơi, xem có gặp được đứa trẻ con nào không, có thì lừa đến nhà của chúng ta."
"Được thôi."
"Nếu ngươi làm tốt thì ngày mai ta mua cho ngươi một đôi giày mới."
Đại ca của bà mập cười nói.
"Cám ơn phụ thân."
"Đông đông đông."
"Ủa, ai gõ cửa vậy?"
…
"Thịch thịch thịch."
"Hả, ai đang gõ cửa vậy?"
Người nữ nhân béo vừa mời cầm lấy chiếc đũa lại thả xuống.
"Đi xem xem."
Một tên đại hán cao lớn nhíu mày, lúc ăn cơm hắn không thích bị người khác quấy rầy, sau đó lại gắp một con ốc xào chua ngọt để cào trong miệng, cắn một cái.
"Chậc."
Nữ nhân béo đi đến mở cửa ra, đứng trước mặt bà ta là một nam tử cũng cao lớn tương đương với đại ca của bà ta, nhưng dáng người lại càng rắn chắc hơn nhiều, hắn giống như một bóng ma đứng chắn trước mặt bà ta.
"Đây không phải là ca ca của Ngọc Ngọc sao, có chuyện gì... Cơn gió nào thổi ngươi tới đây vậy."
Trong lòng nữ nhân béo bồn chồn, bà ta không biết là cuộc đối thoại vừa giờ của họ có bị Tô Lâm An nghe thấy hay không.
Tô Lâm An trực tiếp đi vào trong nhà, nói:
"A, các người đang ăn cơm sao, thật là thơm."
Nữ nhân béo nghe thấy vậy, trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, xem bộ dạng này Tô Lâm An chắc là hắn không nghe thấy gì.
"Đại huynh đệ, có chuyện gì không?"
Nữ nhân béo đi theo sau Tô Lâm An vào nhà.
Trên bàn có hai đại hán tử đang khêu ốc chua ngọt, hai đứa trẻ đang ăn thịt kho tàu, thân thể khỏe mạnh kháu khỉnh, miệng ăn bóng nhẫy, Tô Lâm An xem xét thanh máu trên đầu hai tên đại hán một cái, lượng máu đều nằm ở khoảng 30.
"Có việc gì sao?”
Đại hán có vóc dáng cao lớn nhíu mày nói.
"Ta ngửi thấy ở chỗ này có mùi rất thơm, cho nên mới tới đây xin ăn chực một bữa."
Tô Lâm An vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn, sau đó cầm miếng thịt kho tàu trên bàn ăn một miếng.
Hai tên đại hán thấy thế lập tức thay đổi sắc mặt.
"Tiểu huynh đệ, ngươi tới đây tìm phiền phức đúng không?"
Tô Lâm An quay đầu lại, xoa xoa vết dầu mỡ ở trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng:
"Làm sao vậy, các người không muốn cho ta ăn?"
"Chúng ta cũng không mời ngươi..."
"Phụt!"
Đột nhiên, một chiếc đũa nhanh chóng đâm vào cổ tên đại hán, hắn che cổ lại, đôi mắt trừng to ra, mà một tên đại hán khác còn chưa kịp phản ứng lại, hắn vừa mới đứng dậy, Tô Lâm An đã nắm lấy đầu hắn nện mạnh xuống dưới.
"Rầm!