Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 78 - Tai Ương

Chương 78 - Tai Ương


"Trong thành mấy gia tộc bề ngoài quan hệ thì rất tốt, nhưng sau lưng lại không nhìn thấy cái gì tốt lành, Vương gia muốn mời chào Vương Viêm, Tôn gia cũng sẽ đi mời chào hắn y như vậy."
Tô An Lâm giờ đã hiểu.
Đây không phải là bản sao của bóng đá nước ngoài ở kiếp trước hay sao?
Ta có tiền, ta mua các cầu thủ nước ngoài với giá cao để đá cho ta, khi các đội bóng khác nhìn thấy ngươi mua cầu thủ nước ngoài, họ cũng sẽ mua giống như vậy.
"Tội nghiệp cho Vương Viêm không nhìn thấy rõ tình hình, còn tưởng rằng có thể cưới được Vương cô nương."
Từ Kim Niên lắc đầu, cảm khái nói:
"Trừ phi Vương Viêm trong khoảng thời gian ngắn lại có đột phá, đạt tới Luyện Thể tầng thứ năm! Loại thực lực này cũng coi như trung cao tầng trong chúng ta, cho nên hắn mới có thể có hy vọng."
Trong lòng Tô An Lâm không nói nên lời.
Cái chỗ chỉ lớn hơn cái rắm một chút này không ngờ bên trong lại cong cong quấn quấn nhiều thứ như vậy.
May mà hắn giữ được tấm lòng son của mình, không đi học thói hư tật xấu!
“Đúng rồi sư đệ, ta nhắc ngươi lại một lần nữa, gần đây ở trong nhà ngươi nên chuẩn bị nhiều lương thực hơn một chút.”
Từ Kim Niên lấy đũa kẹp lấy một miếng thịt rồi nhỏ giọng nói.
Khi Tô Ngọc Ngọc nghe thấy hắn nói liên quan tới vấn về lương thực, đôi tai nhỏ của nàng ấy lập tức vểnh lên.
Thậm chí nàng quên luôn cả việc nhả xương của miếng cá mà nàng đang nhai trong miệng, rồi nàng cẩn thận lắng tai nghe hai người họ nói chuyện.
"Sư huynh, sao đột nhiên huynh lại nói như vậy?"
"Gần đây ta nghe nói có một đám thổ phỉ chạy đến vùng này, họ là người đào ngũ từ nơi khác tới đây, gần nơi của chúng ta có mấy ngọn núi đều bị bọn chúng chiếm hết cả rồi, hiện tại có rất nhiều đường lớn đều bị bọn chúng kiểm soát. Lương thực ở chỗ chúng ta lâu nay đều là từ bên ngoài chuyển vào, ta đoán sẽ không còn được bao lâu nữa giá lương thực sẽ tăng lên."
Từ Kim Niên cau mày nói.
"Phủ thành chủ vì sao lại không để ý đến việc này? Những thổ phỉ kia làm như vậy chắc cũng sẽ ảnh hưởng đến gia tộc các ngươi chứ?"
Tô An Lâm hỏi.
"Đương nhiên là có ảnh hưởng chứ, gần đây phủ thành chủ triệu tập ​​phụ thân của ta và mấy đại gia tộc khác, yêu cầu họ lấy ra người và bạc để quét sạch thổ phỉ, nhưng ý kiến ​​của mọi người lại không đồng đều. Vì đám thổ phỉ kia là bọn giết người không chớp mắt, bọn chúng từng nói nếu dám động đến họ thì sau này mấy đại gia tộc sẽ không còn được yên ổn mà sinh sống làm ăn."
Từ Kim Niên thở dài nói tiếp:
"Sau này phụ thân của ta cũng không dám đồng ý nữa, dù sao gia tộc của ta là làm ăn lớn, bọn chúng nếu âm thầm ra tay với chúng ta thì sẽ rất phiền phức."
"Mấu chốt là, đám thổ phỉ kia đều nói sẽ không động đến các đại gia tộc, cho nên mọi người đều cho điều này là tốt."
"Chỉ là, mấy cái thôn xóm bên ngoài thì bị gặp tai ương, ta nghe nói rằng các thôn bên ngoài bị đám thổ phí bắt phải nộp không ít phí bảo hộ."
Trong lòng Tô An Lâm không khỏi nghĩ tới thôn nhỏ ở quê mà thở dài.
Sau đó Từ Kim Niên nói thêm một chút chuyện nữa, khi họ ăn gần xong thì Tô An Lâm chào tạm biệt hắn rồi rời đi.
"Vậy ngươi đi chậm lại một chút, ta đi lên lầu gặp Vương Viêm uống một hai ly, người ở trong giang hồ nên có một số việc không cho mình lựa chọn."
“Đã biết.”
Tô An Lâm hai tay ôm quyền đáp.
Sau khi Từ Kim Niên lên lầu, Tô An Lâm kéo tay muội muội của mình đi ra ngoài.
Đang đi dạo trên đường, Tô Ngọc Ngọc cũng nghĩ đến những người thôn dân đang sống ở quê.
“Không biết Lý thúc dạo này sống thế nào?”
Tô Ngọc Ngọc nói.
Bên ngoài trời đã gần tối, Tô An Lâm chợt phát hiện, sau khi hắn đi ra khỏi con phố sầm uất vừa rồi, xung quanh hắn lại trở nên hoang vắng khác thường.
Trong một con hẻm nhỏ, hắn nhìn thấy hai đứa trẻ bị tàn tật đang túm tụm vào nhau, trên người bọn chúng đang đắp những chiếc chăn cũ đen sì.
Lúc nãy khi hắn đi ngang qua một cửa hàng bán gạo, Tô An Lâm chợt nhớ tới lời của Từ Kim Niên từng nói, cho nên hắn đã lập tức đi vào và mua một ít gạo kê.
"Đại nhân, có thể cho tiểu nhân chút gì ăn được không?"
Một tên ăn mày nhỏ chống nạng khập khiễng đi đến trước mặt hắn và nói.
Bàn chân phải của hắn ta đã bị lệch sang một bên.
“Nếu ta không cho ngươi đồ ăn mang về thì có phải là ngươi bị ăn đánh đúng không?”
Tô An Lâm hỏi.
Tên ăn mày nhỏ ánh mắt chợt trở nên hoảng loạn, Tô An Lâm lại hỏi:
"Ai đánh ngươi thành ra như vậy?"
"Khụ..khụ!"
Ở chỗ con hẻm cách đó không xa, có hai người đàn ông cao to đang nhìn về phía bên này với ánh mắt đầy nguy hiểm.
Trên người Tô An Lâm bây giờ không mặc quần áo của võ quán nên những tên côn đồ này sẽ không sợ hắn ta.
Tô An Lâm không nói thêm gì nữa, điều này thực sự giống như những gì mà Từ Kim Niên đã nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất