Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 87 - Chuyện Không Nhỏ

Chương 87 - Chuyện Không Nhỏ


"Tô huynh đệ, chúng ta thật là may mắn, chúng ta vừa mới tới mà đã có người vừa ý muốn mời chúng ta làm nhiệm vụ rồi."
Mã Lực vừa cười ha hả vừa đi vào trong sân.
Vẻ mặt của Mã Đông cũng lộ vẻ phấn khởi. Nhờ vào thân phận của đại ca hắn là Mã Lực, tuy hắn chưa tiến vào Luyện thể nhưng hắn ta vẫn có thể nhận nhiệm vụ ở đây.
Mặc dù giá để mời bọn hắn không cao, nhưng năm mươi lượng bạc đối với bọn hắn là giá cả trên trời.
Phải biết rằng, phụ mẫu của bọn hắn làm lụng vất vả quanh năm, họ mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời thì cùng lắm mỗi năm cũng chỉ kiếm được mấy chục lượng bạc mà thôi.
Bây giờ họ có thể kiếm được số bạc mà phụ mẫu của họ phải làm việc chăm chỉ trong một năm trời chỉ với một nhiệm vụ, điều này đã rất tốt.
Cho nên, bây giờ mỗi khi hai huynh đệ quay về thôn, họ đều sẽ khiến hàng xóm ước ao và khen ngợi sau lưng họ là người có tương lai rộng mở.
"Vận may đúng là rất tốt."
Tô An Lâm mỉm cười, sau khi hắn tiếp xúc với hai huynh đệ trên đường đi tới đây, hắn thấy rằng tính tình của họ rất tốt và không có thái độ kiêu căng của người dân địa phương.
Lúc đến đây, Tô An Lâm cũng đã biết luật lệ của nơi này, cho nên khi hắn ta vừa vào căn phòng và thấy bảng hiệu ghi giá để mời Vương Viêm ra tay là năm trăm lượng bạc, hắn không nói nên lời.
"Vương Viêm sư huynh hiện tại đang còn là Luyện thể tầng thứ ba, vậy mà cũng ra giá năm trăm lượng bạc."
Tô An Lâm nói.
Mã Lực nhìn vào bảng hiệu của những người khác ở trong phòng, hắn thấp giọng giải thích:
"Còn không phải là nhờ hắn quen biết nhiều người nên ra đường mọi người mới cho hắn ta mặt mũi hay sao, bởi vậy có những lúc hắn cũng không có ra tay mà là chỉ mời người ta đi ăn một bữa cơm thế là nhiệm vụ lập tức hoàn thành."
Mã Đông cũng tỏ vẻ ước ao, nói:
"Nếu chúng ta cũng có thể làm được như vậy thì tốt biết mấy."
"Vì người ta có thiên phú tốt, sư phụ không phải đã từng nói rằng Vương Viêm sư huynh sớm muộn gì cũng sẽ mạnh mẽ giống như hắn hay sao."
"Điều này thì ta không thể ước ao nổi rồi."
Lúc này có một tên người hầu đi tới chỗ họ rồi nói:
"Mã đại ca, chủ nhân đang chờ ở bên trong phòng, chủ nhân bảo để ta dẫn mọi người qua."
"Làm phiền ngươi."
Tô An Lâm theo hai huynh đệ họ Mã vào phòng.
Lúc này ở trong phòng, có một người phụ nữ với vẻ ngoài yểu điệu, quần áo sang trọng, trên người thì đeo đầy vàng bạc đang đứng chờ.
Bên cạnh người phụ nữ là một cô nàng có vẻ ngoài trẻ trung ngây ngô, mặc quần áo không sang trọng lắm và trang sức cũng không đeo nhiều. Hẳn là thế hệ mới giàu có không lâu nên cách ăn mặc còn chưa theo kịp với giới nhà giàu.
Tô An Lâm và hai huynh đệ họ Mã hai tay ôm quyền chào.
“Thẩm tiểu thư, đây là sư đệ Tô An Lâm của ta, ta dẫn hắn đến đây để lần sau hắn biết đường mà tới, ngoài ra hắn còn là bạn tốt của Từ công tử đấy.”
Giọng nói của Mã Lực vang lên một cách mạnh mẽ.
Miệng của Thẩm Dung nở nụ cười rồi nói:
“Những người bạn bè mà Từ tiên sinh biết thông thường đều là người đáng tin cậy, các vị mời ngồi.”
Tô An Lâm cũng theo ngồi xuống, vì hiện tại chủ đề nói chuyện chính là chuyện của Tưởng Tiểu Diệp cho nên Thẩm Dung lập tức đi vào chủ đề chính, nàng kể lại câu chuyện mà gia đình của Tưởng Tiểu Diệp đã gặp phải cho họ nghe.
Hai huynh đệ họ Mã cau mày khi nghe nàng kể chuyện này.
Vốn tưởng là chuyện nhỏ, nhưng không ngờ là muốn họ đi thương lượng với đám cướp.
Loại nhiệm vụ này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Khi họ gặp một đám cướp dễ nói chuyện thì thương lượng không phải là vấn đề.
Nhưng nếu là gặp loại cực kỳ hung dữ, giết người không chớp mắt thì sao?
Mã Lực là người thông minh nhanh nhẹn và chu đáo hơn đệ đệ Mã Đông của hắn nhiều. Vì phần lớn hắn đều lựa chọn nhiệm vụ dễ dàng để làm, đây cũng là nguyên nhân mà hắn có thể mấy lần hoàn thành nhiệm vụ ở chỗ này.
Mặc dù bạc có hơi ít, nhưng nhiệm vụ an toàn.
Bởi vậy, người trong nhà thì biết chuyện của mình, với kỹ năng đánh đấm yếu ớt như mèo ba chân của hắn ta thì chỉ có nhận các nhiệm vụ dễ dàng kiếm ít bạc sống qua ngày mà thôi.
Hắn được Từ Kim Niên vừa ý hoàn toàn là nhờ hắn biết cách nói chuyện mà thôi.
Nàng thấy vẻ mặt của Mã Lực có chút không bình thường, Thẩm Dung lập tức rót cho hắn một ly trà rồi nói:
“Mã huynh, Tưởng tiểu thư nói chỉ là đi thương lượng với đám cướp mà thôi, nếu huynh thương lượng thành công thì sẽ trả thêm bạc còn thương lượng không thành thì cũng không sao."
“Không biết là đám cướp này ở núi nào?”
Mã Lực hỏi.
Tưởng Tiểu Diệp nói:
"Người đó tên là Một Cái Tai ở Xà Sơn."
“Lại là Một Cái Tai.”
Mã Lực càng nhíu mày sâu hơn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất