Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 92 - Sơn Trại

Chương 92 - Sơn Trại


“Võ quán Đại Lực à.”
Vạn Sự Thông cười khẽ:
“Đại ca, võ quán Đại Lực chỉ có thể coi như võ quán trung du, vài tên có chút thực lực trong đó ta đều biết, ví dụ như Vương Viêm gần đây đang trỗi dậy, ví dụ như công tử Từ gia Từ Kim Niên, còn người tên Tô An Lâm này ta chưa từng nghe qua.”
“Nếu người Tưởng gia mời Vương Viêm, chúng ta còn nể mặt vài phần, đáng tiếc lại mời Tô An Lâm.”
Một Cái Tai yên tâm hơn phân nửa, cười lạnh:
“Một Cái Tai ta ở trên núi đã lâu xem ra uy danh bị hạ thấp rồi, con mèo con chó gì cũng dám đến đàm phán với ta, sau này truyền ra ngoài có phải ai cũng muốn đàm phán không? Vậy sau này ta còn làm ăn thế nào được?’
Vạn Sự Thông nói:
“Đại ca, ý của ngươi là…”
“Chặt đứt hai tay, để cho Tô An Lâm gì đó biết, không phải ai cũng có thể đến nói chuyện với ta.”
Ngoài cửa, một thủ hạ chạy vào bẩm báo:
“Đại ca, dưới chân núi Trương Hà đang dẫn một người tên Tô An Lâm đến.”
“Đưa hắn lên.”
Một Cái Tai cuộn hai viên bi sắt lại, cười khẽ nói:
“Thuận tiện mài đao của ta một chút, đốt lửa lên, hôm nay thêm món tay người nướng.”
“Được!”
Tô An Lâm đứng dưới chân núi, quan sát xung quanh, rừng rậm dày đặc ngay cả một con đường cũng không nhìn thấy. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, một vùng xanh um tươi tốt, nếu không phải là người quen thuộc đường đi, đừng nói lên núi sợ rằng ở trong đây cũng sẽ lạc đường. Trương Hà ngồi trên xe ngựa ven đường, tay cầm cây quạt, quạt mát cho mình. Hắn vừa gặm bánh bột khô vừa dặn dò:
“Tiểu tử, tính tình Một Cái Tai không tốt, ta không theo ngươi lên đó góp vui đâu, tự ngươi thông minh một chút, ta chỉ chờ ngươi đến khi trời tối, nếu trước khi trời tối mà ngươi chưa xuống núi, ta sẽ coi như ngươi đã chết.”
Lời hắn nói rất khó nghe nhưng cũng là một loại cảnh cáo, Tô An Lâm gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Hắn móc ra một miếng thịt khô, bắt đầu ăn. Lúc này cuối cùng cũng có người xuống núi, là hai nam nhân cường tráng xách đao, để trần cánh tay thô to.
“Ngươi là Tô An Lâm à.”
“Đúng vậy.”
“Bịt vải đen lại, cầm lấy sợi dây thừng này.”
Một người trong đó đưa vải đen và dây thừng cho Tô An Lâm. Lúc đến Tô An Lâm đã biết quy tắc, hắn bịt vải đen lại, cầm dây thừng đi phía sau. Có điều khi đi, một tay hắn sờ vào túi của mình, bên trong là một nắm cát màu vàng, cứ cách mười bước hắn lại vừa đi vừa lén lút rải cát xuống. Cứ như thế leo hơn một canh giờ, cuối cùng Tô An Lâm đứng vững, một người tháo vải đen ra cho hắn.
Đập vào mắt là một sơn trại vô cùng đơn sơ, rác chất thành đống, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Chỗ lối vào còn cắm ba cái đầu người, một của tiểu hài tử, một của nam tử trung niên, một của nữ nhân. Mái tóc dài của nữ nhân che kín gương mặt, có điều hình như vừa chết không lâu, trên cổ vẫn đang chảy máu dính nhớp. Tô An Lâm cau mày, trong lòng dâng lên sát khí, nhưng hai tên giặc cướp dẫn đường lại cho rằng biểu cảm của Tô An Lâm là đang sợ hãi. Chúng không khỏi đắc ý, ngay cả người chết cũng sợ còn dám đến đàm phán với đại ca, không biết chữ chết viết thế nào.
Trong đại sảnh, một chậu lửa than đang cháy hừng hực ở vị trí trung tâm. Trên giá đỡ đang nướng một miếng thịt, nhìn kỹ lại là lòng bàn chân. Hai tiểu đệ không ngừng lật miếng thịt, lớp mỡ bên trên chảy xuống, toát ra mùi thơm. Tô An Lâm vừa đi vừa đếm số người, tính toán lại cũng khoảng mười bốn người. Thanh máu đều ở mức hai mươi, khí huyết cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, ngay cả một người rèn thể tầng một cũng chẳng có. Hàng ghế đầu bên trong có ba vị trí, người đang cuộn hai viên bi sắt trong tay có khí huyết cao nhất.
“Thanh máu Một Cái Tai: 65/65”
“Thanh máu Vạn Sự Thông: 45/45”
“Thanh máu Lâm Nhất Đao: 56/56”
Xem ra đây là ba lão đại ở chỗ này. Tô An Lâm cười lạnh, giống như Mã Lực đã nói thực lực của Một Cái Tai là cao nhất, nhưng chẳng qua cũng chỉ là rèn thể tầng ba thôi. Trong đó Vạn Sự Thông là người yếu nhất nhưng hắn là lão nhị, đầu óc không tệ, bày mưu tính kế cho Một Cái Tai. Nghe nói Lâm Nhất Đao là kẻ cuồng đao, mặc kệ chuyện trong trại, mỗi ngày chỉ luyện đao ăn thịt. Một Cái Tai bảo hắn chém ai hắn sẽ chém người đó, đầu óc đơn giản là nhân vật tay chân chuyên nghiệp. Nhìn sức chiến đấu cao nhất ở đây, Tô An Lâm cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ngươi là Tô An Lâm do Tưởng gia phái tới à.”
Tô An Lâm nắm thanh đao ở thắt lưng, quát:
“Đúng vậy, người Tưởng gia ở đâu?”
Một Cái Tai ngừng xoay bi sắt, lạnh lùng nói:
“Tiểu tử, ngươi có thái độ gì hả, có biết ta là ai không?”
Tô An Lâm duỗi ngón tay thô to, móc ráy tai, hờ hững đáp:
“Biết chứ, nghe nói ngươi tên Một Cái Tai, một lỗ tai bị người ta xé mất, ta đoán chắc chắn đau lắm nhỉ.”
Hắn thốt ra lời này hoàn toàn không định bàn bạc hòa giải. Nguyên nhân rất đơn giản, tại sao ta phải đàm phán với ngươi?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất