Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 91 - Truyền Lời

Chương 91 - Truyền Lời


Phát hiện này khiến Tô An Lâm mừng như điên. Từ xưa đến nay, mỗi một bộ công pháp đều do người đi trước phí mất hai đời, thậm chí suốt mấy đời mới từ từ dung hòa, loại bỏ cặn bã chắt lọc tinh hoa. Người không hiểu biết công pháp một cách sâu rộng, chắc chắn không thể nắm giữ quy luật bên trong. Nhưng dù sao hắn cũng đã luyện đao thuật cơ bản đến cấp tông sư, cho nên hắn nắm được phương pháp kỹ xảo này.
Quả nhiên đao thuật cơ bản và cuồng đao trảm trên giao diện đã biến mất từng chút một, thay vào đó là công pháp mới xuất hiện. Có điều đao pháp này không có tên, phía sau cũng chỉ hiển thị tiểu thành. Trong thoáng chốc, Tô An Lâm cảm giác được đao thuật mới này, hắn nhắm mắt lại, tỉ mỉ thưởng thức. Chiêu thứ nhất cuồng đao trảm chú trọng tốc độ. Chiêu thứ hai chú trọng sức mạnh. Nhưng cuồng đao trảm dung hòa cùng đao thuật cơ bản, bên trong hợp lại thành một chiêu, phi thiên nhất trảm.Vù vù vù...Bóng đao hiện trên cọc gỗ, khi đến chiêu thứ tư, Tô An Lâm bỗng dưng bay lên, đột ngột chém xuống.
“Rầm!”
Dù chỉ dùng sống đao, dù không chém bên trên cọc gỗ nhưng sau khi vung một đao này xuống, ánh đao lóe lên trên mặt đao, nhào về phía cọc gỗ.
“Phập!”
Đầu gỗ to cỡ cánh tay, lập tức bị ánh đao chém thành hai khúc. Tô An Lâm nhướng mày, đây là gỗ thực có độ cứng rất lớn, vậy mà cũng có thể chém làm đôi, nếu chém lên người thì sao nhỉ?
“Ca, chiêu vừa rồi của ngươi lợi hại quá.”
Tô Ngọc Ngọc đang bưng đồ ăn lên, ngạc nhiên nói. Nàng vội vàng bước qua, sờ cọc gỗ, đau lòng bảo:
“Vừa mới mua xong đã bị chém hư rồi. Ca, ta cũng muốn học chiêu này của ngươi.”
Tô An Lâm tiện tay nhấc một cây gậy gỗ không khác thanh đao lắm, lên tiếng:
“Đến đây, luyện với ta.”
“Vẫn nên ăn cơm trước thôi.”
“Đúng vậy, ăn cơm trước đã.”
Cơm nước xong xuôi, Tô An Lâm dắt theo Tô Ngọc Ngọc luyện đao thuật. Sáng sớm hôm sau, Tô An Lâm vác theo cung nỏ, cầm đao, dắt ngựa đến cửa Tưởng gia. Tưởng Tiểu Diệp và một người trung niên để râu chữ bát, đội nón rộng vành ăn mặc như thương nhân đang nói chuyện với nhau. Thấy Tô An Lâm đến, nàng vội vàng bước lên đón:
“Tô công tử, vị này là lão gia Trương Hà, hắn có chút quan hệ thân thích với thủ hạ của Một Cái Tai, chuyến đi này do hắn giúp đỡ dẫn đường.”
Sở dĩ khó dây dưa với đám sơn tặc là vì bọn chúng thường xuyên trốn trong núi, người bình thường ngay cả đường lên núi cũng không tìm ra cho nên cần người trung gian dẫn đường. Lúc đi còn phải bịt mắt lại, đề phòng ngươi nhớ tuyến đường.
“Tưởng tiểu thư, chỉ một mình hắn thôi sao?”
Trương Hà cau mày, hắn muốn hỏi một câu, tiểu tử à, ngươi thiếu tiền đến mức nào mà chuyện như vậy cũng dám nhận? Tất nhiên hắn sẽ không thật sự nói ra. Lần này hắn dẫn đường, lấy được hai mươi lượng, dù sao hắn cũng chỉ đợi đến khi trời tối. Nếu trời tối vẫn chưa xuống núi cho thấy rõ Tô An Lâm đã chết, bất kể thế nào hắn cũng không thiệt thòi. Tưởng Tiểu Diệp khó xử:
“Chỉ đi bàn bạc thôi đâu phải đánh đánh giết giết, loại đánh giết kia những người đàng hoàng như chúng ta cũng không biết.”
Tô An Lâm nói:
“Trương lão gia cứ yên tâm.”
“Vậy thì đi thôi.”
Bản thân Trương Hà cũng có xe ngựa, dẫn đường phía trước. Tô An Lâm tự mình cưỡi ngựa theo sát phía sau.
Lúc này tại một nơi khác, sơn trại trên núi Xà. Thủ lĩnh Một Cái Tai của đám giặc cướp đang chơi đùa hai viên bi sắt lớn trong tay, nghe thuộc hạ bẩm báo, híp mắt lại.
“Biểu thúc tên Trương Hà kia của ngươi truyền lời cho ngươi, nói Tưởng Tiểu Diệp không chịu đến, cử một kẻ luyện võ qua đây à?”
Một thuộc hạ trước mặt quỳ dưới đất, vội vã giơ hai tay lên ôm quyền:
“Đúng vậy đại ca, biểu thúc nói Tưởng gia không lấy được nhiều ngân lượng như vậy, cho nên hi vọng tìm một võ giả lợi hại ở giữa dàn xếp.”
“Ha, thì ra là tìm người đến làm thuyết khách! Thế thì nàng ta phải mời nổi người có mặt mũi trong giới mới được, nàng ta mời ai thế?”
“Ơ…một người tên Tô An Lâm.”
Một Cái Tai nhìn về phía người trung niên ăn mặc như võ giả nói:
“Lão nhị, ngươi có nghe nói không?”
Bên ngoài đều đồn rằng Một Cái Tai ngang ngược càn rỡ, thủ đoạn tàn nhẫn, là một kẻ tàn bạo. Nhưng trên thực tế còn phải xem người đó là ai. Hắn tàn nhẫn như vậy vẫn có thể sống lâu đến thế, tất nhiên chẳng phải kẻ không có đầu óc. Nguyên tắc của hắn là chỉ đối phó với người không có bối cảnh. Lão nhị bên cạnh hắn là nhị đương gia ở đây, thường xuyên trà trộn dưới chân núi, hiểu rõ cao thủ khắp nơi và thế lực của các bang phái. Những người làm lão đại như bọn hắn, đã sớm không còn tên thật của mình nữa, trong giới đều dùng tên hiệu. Lão nhị có biệt hiệu là Vạn Sự Thông, hắn nghe vậy nhớ lại một lúc rồi lắc đầu:
“Tô An Lâm, ta chưa từng nghe qua.”
“Nhị đương gia, biểu thúc của ta nói đó là người của võ quán Đại Lực.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất