Tú Sắc Nông Gia

Chương 146: Đêm ba mươi tiễn bách bệnh

Edit: Gà
Beta: Tuyết Y
Trên đời đúng là có nhiều chuyện cổ quái như thế đấy. Chưa qua được mấy ngày, Loan Loan nghe mẹ Thạch Đầu nói Dương Nghĩa Trí đã khỏe hơn nhiều, có tinh thần hơn và cũng ăn nhiều hơn mấy hôm trước. Đến ngày tẩy trần hai lăm tháng chạp, đã nhìn thấy Dương Nghĩa Trí cầm tẩu thuốc lá, hai tay chắp sau lưng, đi lại khắp nơi trong thôn.

Mọi người trông thấy đều cười chào hỏi ông, Dương Nghĩa Trí cũng cười ha hả đáp lời. Bách Thủ và Lai Sinh tổng vệ sinh trong nhà, Loan Loan đi ra cổng ngoài, còn chưa đến gần, Dương Nghĩa Trí còn đang ở rất xa đã cười ha hả gọi nàng: “Vợ Bách Thủ, cháu không bận à?”

“Bận gì đâu ạ, có Bách Thủ và Lai Sinh đang dọn dẹp trong nhà thôi. Thôn trưởng à, cháu thấy tinh thần của bác hôm nay có vẻ không tệ nha!” Loan Loan cười nhìn ông nói, trong lòng cảm thấy vô cùng quái lạ.

Sắc mặt hồng nhuận hơn trước rất nhiều, về mặt tinh thần cũng tốt, nói chuyện cũng không thều thào giống như ngày bọn nàng đến thăm. Mấy biện pháp bàng môn tà đạo này thật đúng là thần kỳ!

“Nằm mãi một chỗ lâu quá, cả người cũng sắp mốc meo lên rồi, bây giờ cũng sắp bước sang năm mới rồi nên ta đi ra ngoài cho tiêu trừ nấm mốc.” Dương Nghĩa Trí cầm tẩu thuốc gõ gõ trên mặt tường, dừng ở trước cổng nhìn vào trong sân.

Bởi vì muốn dọn dẹp sạch sẽ cả nhà, nên Bách Thủ đem tất cả đồ đạc có thể di chuyển trong nhà ra ngoài sân, đồ đạc lộn xộn lung tung, ngổn ngang bày ngoài sân.

Dương Nghĩa Trí nhìn thấy thì cười cười.

“Trong nhà đang dọn dẹp nên hơi bề bộn, thôn trưởng nếu không ngại thì vào nhà ngồi một chút nhé?” Loan Loan nhìn ông hỏi dò.

“Được!” Dương Nghĩa Trí lập tức sảng khoái đồng ý, sau đó nhấc chân bước vào sân.

Bách Thủ đang ở trong nhà nghe thấy động tĩnh bèn đi ra, thấy là Dương Nghĩa Trí thì vô cùng mừng rỡ, Loan Loan bưng một chiếc ghế mời Dương Nghĩa Trí ngồi, nhưng ông lại nói: “Không cần ngồi, ta đi nhiều một chút, tinh thần cũng thoải mái hơn.”

Sau đó, nàng ngồi ở trong sân nhìn Dương Nghĩa Trí và Bách Thủ cười cười nói nói, đầu tiên là đứng ở trên hành lang nhà bọn họ, nói cái này được thiết kế rất tốt, lát sau lại loanh quanh đến sau nhà, nhìn chuồng lợn, lại nhìn chuồng gà và vườn rau, cảm thán: “Mấy cái chuồng lợn, chuồng gà, vườn rau này của các cháu quá chật, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ thấy được bố trí hết sức hợp lý, quét dọn vô cùng sạch sẽ, khiến cho người ta có cảm giác rất sạch sẽ, ngăn nắp.”

Cuối cùng lại đi tới phòng tắm, lôi kéo Bách Thủ giải thích cho ông diệu dụng của phòng này, sức lực ông còn ngang ngửa Bách Thủ, dường như bệnh thật sự đã khỏi rồi.

Loan Loan ngước nhìn lên bầu trời quang đãng trên đầu, thế đạo càng ngày càng kỳ lạ rồi. Sau đó hai tay nàng chắp trước ngực, trong lòng bắt đầu lặng lẽ hướng về phía trời xanh nói ra tâm nguyện của mình. Hy vọng một ngày nào đó giấc mộng kia của nàng có thể trở thành hiện thực!

Thời gian như nước chảy, đây đã là năm thứ hai Loan Loan sống ở nơi này, sau khi quét dọn xong sẽ phải cúng Ông táo.

Hiện giờ Loan Loan không cần phải làm cái gì cả. Lai Sinh đã hiểu chuyện, sau lần đầu tiên Bách Thủ nói cho hắn biết, hắn luôn ghi nhớ trong lòng, Bách Thủ không cho Loan Loan làm việc thì hắn cũng như vậy. Có khi rảnh rỗi đến mức khó chịu, Loan Loan muốn làm giúp vài việc vặt, nhưng không đợi Bách Thủ mở miệng, Lai Sinh đã ngăn cản trước rồi. Nhất là khi Bách Thủ không có ở nhà, hắn lại càng chủ động ôm hết công việc trong nhà, còn rất nghiêm túc bài bản bảo Loan Loan đi nghỉ ngơi.

Ngày cúng ông Táo. Họ bày đồ cúng lúc hoàng hôn như thường lệ, cung kính dâng hương lên Táo quân, lấy một thìa đường dâng Táo quân cho ngài ngọt miệng, sau đó thì tiễn Táo quân về trời. Sau khi cúng ông Táo xong là đến cản loạn tuế (*), còn có Tẩy dục (**), cả nhà đun hai nồi nước lớn, tắm rửa sạch sẽ thoải mái, ngụ ý khi bước vào năm mới sẽ tẩy bỏ xui xẻo của một năm, cung nghênh xuân mới, hy vọng năm sau vận may tràn đầy.

* Cản loạn tuế: nguyên văn 赶乱岁, một tập tục trong tháng chạp của người Hán. Sau khi tiễn ông Táo thì đến đêm trừ tịch (đêm ba mươi) mới nghênh đón các ngài về. Trong khoảng thời gian này, ở nhân gian không có thần linh cai quản, không có kiêng kỵ gì nên nhân gian làm cưới hỏi nhiều, giai đoạn này được gọi là cản loạn tuế. Loạn tuế là giai đoạn dân chúng Hán tộc sắp đặt riêng cho mình để điều tiết cuộc sống xã hội. Những ngày cuối năm này, mọi người rảnh rỗi và có tiền tiết kiệm, với người bình thường bận rộn hiếm khi có tinh lực để tổ chức việc trọng đại thì đây là một thời cơ tốt. Vì vậy, mọi người căn cứ vào nhu cầu cần của cuộc sống mà sáng tạo ra khoảng thời gian phong tục tập quán đặc thù này.

**Tẩy dục: trong phong tục tập quán dân tộc truyền thống của người Hán, vào hai mươi bảy, hai mươi tám tháng chạp, mọi người tập trung tắm rửa, giặt giũ, để loạn bỏ xui xẻo trong năm cũ, chuẩn bị nghênh đón xuân mới sang năm, ở kinh thành có câu ngạn ngữ “Hai mươi bảy rửa bệnh tật, hai mươi tám rửa lôi thôi”, còn hai mươi sáu tháng chạp mà tắm thì sẽ “rửa mất phúc lộc”.

Đến ngày Tiểu trừ tịch (*), trong nhà chỉ chuẩn bị một bàn tiệc rượu đơn giản, thân nhân Bách Thủ đều đã mất, cái gọi là tiệc rượu cũng chỉ là chuẩn bị thêm hai món ăn, thêm bầu rượu gạo so với bình thường mà thôi. Loan Loan không thể uống rượu, Bách Thủ vốn cũng không thích rượu, nhưng để có chút không khí vui mừng của năm mới, nên hắn cũng uống một chén tượng trưng. Lai Sinh chưa từng uống loại rượu gạo này bao giờ, sau khi uống thử một ngụm thì thấy không tệ, thế nên tự rót cho mình một chén lớn, ai ngờ uống xong chén này, hắn đã choáng váng lảo đảo.

(*)Tiểu trừ tịch: ngày hai mươi chín tháng chạp, một ngày trước lễ Trừ tịch được gọi là tiểu trừ tịch, là phong tục tập quán văn hóa của người Hán. Trong ngày này, trong nhà bày tiệc rượu, mọi người lui tới thăm viếng gọi là qua năm. Thắp hương ngoài trời, gọi là hương trời, thông thường phải thắp ba ngày.

Không cho hắn uống thì hắn càng muốn uống, Bách Thủ cũng chỉ uống một chén, còn lại toàn bộ bị Lai Sinh uống hết một mình, cho dù hai người có khuyên cũng không khuyên nổi, hắn chỉ lo uống mà cả cơm còn chưa ăn hạt nào đã nằm úp sấp trên bàn ngủ khò khò.

Loan Loan thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười: “Xú tiểu tử tham ăn!”

Bách Thủ lại rất không vui, khiêng Lai Sinh giống như cái bao bố ném lên giường, trong lòng quyết định từ nay về sau không bao giờ cho hắn uống rượu nữa.

Ngày hôm sau chính là Trừ tịch, ăn điểm tâm xong, người trong thôn lại bắt đầu lục tục đi chợ. Ngày ba mươi Tết đi chợ có thể xua đuổi bách bệnh, ở nông thôn, tập tục này vẫn còn lưu truyền đến ngày nay, cho dù có thể tiễn được bách bệnh hay không, thì buổi chợ phiên hôm đó vẫn rất náo nhiệt, tưng bừng.

Bách Thủ dắt xe trâu chậm rãi đi phía trước, Loan Loan ngồi trên xe trâu được lót cỏ dày một đường thảnh thơi nhìn ngắm xung quanh. Ngày thường, trên đường nhỏ rất ít khi có người, lúc này trên đường người đi nườm nượp, mọi người hoặc lưng đeo gùi, hoặc là gồng gánh, có người mua đồ tết, cũng có người gánh đồ đi bán.

Cỏ khô ven đường dường như cũng bắt đầu manh nha phát triển, trong ruộng là một mảng màu xanh mơn mởn, khiến cho cảnh sắc đơn điệu, buồn tẻ trong nhất thời trở nên tươi đẹp, tràn đầy sức sống.

Loan Loan vui vẻ ngâm nga một ca khúc, trên đường thỉnh thoảng gặp một hai người quen, nàng lại vui vẻ chào hỏi người khác với niềm vui phát ra từ nội tâm. Đêm qua Lai Sinh uống rượu say, lúc ra cửa đầu vẫn còn gục xuống, cầm cọng cỏ khô vừa đi vừa vung, chơi được một lát thì có vẻ như đã khôi phục sức lực, một hồi thì chạy tới trước xe trâu, một hồi lại tụt lại phía sau hai người, trong miệng vui vẻ la hét đến mai lại có thể mặc quần áo mới rồi!

Cứ thế mà vừa đi vừa nghỉ, không biết đi được bao xa mà rất nhanh đã đi đến chợ, mới đến cổng chợ đã thấy rất nhiều người chen chúc, các sạp hàng đã bày ra khắp nơi, nhưng lại không hề có cảnh vắng vẻ ế ẩm, ở mỗi sạp hàng đều có người đến xem.

Loan Loan không khỏi cảm thán: “Nếu là chúng ta hôm nay làm hơn mấy trăm cái bánh, nói không chừng cũng có thể bán hết luôn đấy nhỉ!”

Bách Thủ bèn cười: “Con người cả đời này đâu có kiếm được hết bạc?” Đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nàng: “Cho dù nàng có muốn, ta cũng không đồng ý đâu!”

Loan Loan xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, rướn cổ, liếc nhìn về phía đám người, bĩu môi nói: “Chàng thì biết cái gì, chàng nhìn mấy cái sạp hàng này xem, ai bán được hàng cũng mặt mày hớn hở cả, huống chi một năm được mấy ngày có cơ hội như vậy chứ?”

Bách Thủ lập tức nhếch miệng cười, cũng không nói gì, cẩn thận dìu nàng xuống xe, rồi dắt xe trâu tới chỗ trông giữ xe, bình thường không có ai chịu trách nhiệm việc này, nhưng vì hôm nay quá nhiều người, Huyện thái gia mới có lệnh hằng năm đến ngày này sẽ làm một chỗ để xe riêng ở bên ngoài chợ.

Mà Lai Sinh vẫn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện xong, thì lại lôi hết mười mấy đồng tiền ở trong ngực mình ra, sau khi đếm xong rồi đưa tới trước mặt Loan Loan: “Chị dâu, đệ cũng muốn mua đồ.”

Loan Loan đưa mắt nhìn tiền đồng trong tay hắn, nói: “Đệ muốn mua gì? Đồ ăn trong nhà đều có rồi, thịt cũng mua rồi, đệ còn muốn mua gì nữa?”

“Đệ muốn mua. . . . . .” Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng nhất thời không nghĩ ra được mình muốn mua cái gì, thế là hắn nhanh chân chạy sang một bên, chui vào trong đám người, hắn lắc đầu rồi lại chui ra, sau đó chen vào một đám người khác, trong tay cầm một nắm tiền đồng hết nhìn bên này, rồi xem bên kia, cả buổi cũng không quyết định được rốt cuộc bản thân muốn mua gì.

Loan Loan nhìn mà thở dài, đi tới kéo hắn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đệ gấp cái gì? Trong chợ còn rất nhiều đồ mà, chúng ta mới chỉ đang ở cổng chợ thôi. Hơn nữa, đệ xem hôm nay chợ có nhiều người như vậy, đệ không cất kỹ đống tiền của đệ đi, đợi lát nữa bị trộm thì đệ khóc cũng không kịp đâu!”

Lai Sinh trừng mắt: “Ai dám trộm của đệ? Hơn nữa sao trước kia đệ không thấy tên trộm nào?”

Loan Loan cho hắn một ánh mắt khinh thường nói: “Trước kia đệ theo ông nội đi chợ có mang nhiều bạc như vậy à?”

Lai Sinh lắc đầu.

“Thì đấy. Trước kia trên người đệ chả có đồng nào, nên kẻ trộm mới chẳng thèm nhìn đệ. Nếu đệ muốn mua đồ, không bằng đợi lát nữa đi mua mấy thứ mà ông nội đệ thích ăn, buổi tối chúng ta mang ra sân cúng, coi như là đệ hiếu thuận với ông nội.”

Lai Sinh nghe vậy hai mắt tỏa sáng: “Đúng thế, ông nội rất thích uống rượu. Đệ muốn mua rượu cho ông nội.”

“Thế này mới đúng chứ, đệ cất tiền đi, hơn nữa, hôm nay đệ không được chạy lung tung, phải luôn đi theo ca đệ đấy nhé. Mấy đồng tiền của đệ vừa rồi để người ta nhìn thấy hết rồi, nếu không có bạc thì không thể mua rượu cho ông nội đâu.”

Lai Sinh mở to hai mắt nhìn Loan Loan, vẻ mặt cái hiểu cái không, nhưng cũng rất nhanh nhẹn cất tiền vào trong ngực. Sau khi vào chợ, hắn quả nhiên ngoan ngoãn đi theo phía sau Bách Thủ.

Loan Loan nhìn thấy thế, khóe miệng nàng lập tức lộ ra một nụ cười.

Những đồ trong nhà cần mua đều đã mua đủ hết rồi, hôm nay ba người chỉ đơn giản là tới đây tham gia náo nhiệt thôi. Người trên chợ qua lại đông đúc, mọi người chen lấn nhau, các loại tiếng rao hàng vang lên không ngớt, các quán rượu, quán cơm bên đường đều chật ních khách. Mọi người lớn tiếng trò chuyện, tiếng uống rượu, tiếng hò hét hòa lẫn vào nhau, vô cùng náo nhiệt!

Trong lòng đang vui vẻ, nên Loan Loan cũng muốn đến quán ăn, Bách Thủ đương nhiên không phản đối, ba người đến mấy quán ăn mà đều không còn chỗ, cuối cùng bọn họ thấy một quán bán mì hoành thánh nhỏ ở đầu ngõ, quán tuy nhỏ, nhưng đã có không ít người ngồi, một đôi vợ chồng trẻ và một bà lão đang nhiệt tình mời chào mọi người.

Vừa lúc có một cái bàn trống, ba người lập tức ngồi xuống, gọi mỗi người một bát mì hoành thánh, mì hoành thánh rất nhanh đã nấu xong, đặt trên bàn mà mùi thơm tỏa khắp bốn phía, Lai Sinh mặc kệ tất cả, cúi đầu xuống bát ăn lấy ăn để.

Loan Loan hít một hơi thật sâu, rất thơm, không cưỡng lại được, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Ba người đang ăn, Loan Loan đột nhiên nghe thấy hình như có người gọi mình, nàng ngẩng đầu lên, hóa ra là mẹ nàng, theo sau là Vương Tiểu Thảo và Vương Nguyên Sinh.

Vương Nguyên Sinh hôm nay có vẻ rất nghe lời, đi lên trước hết chào: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu.”

Vương Tiểu Thảo cũng chào theo, sắc mặt có chút tái nhợt, người cũng gầy hơn trước, nhưng tình hình đã tốt hơn lần trước Vương Lý nói nhiều rồi. Nụ cười có chút nhợt nhạt, vội vã liếc nhìn Loan Loan rồi lập tức cúi đầu.

Loan Loan nhìn ra thần sắc xấu hổ của nàng. Lúc đầu khi Loan Loan nói những lời kia với mẹ nàng, sau khi Vương Tiểu Thảo biết được thì rất bực mình, còn oán trách một trận trước mặt mẹ nàng, về sau Lương công tử kia thật sự bị Loan Loan đoán trúng, Vương Tiểu Thảo thiếu chút nữa là mất mạng, trong lòng nàng đương nhiên hối hận, nên thấy Loan Loan tự nhiên cũng hơi ngượng ngùng.

Loan Loan lại không nghĩ nhiều như vậy, mời ba người ngồi xuống, Bách Thủ và Lai Sinh dồn sang một bên, đợi ba người ngồi xuống rồi, Loan Loan lại bảo chủ quán cho thêm ba bát mì hoành thánh, biết có đồ ăn, ánh mắt Vương Nguyên Sinh sáng lên, bộ dáng của mẹ Loan Loan cũng rất vui vẻ.

Thêm ba bát mì hoành thánh cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, Loan Loan đương nhiên không để tâm, thấy trong gùi của mẹ nàng đặt mấy món đồ, lại còn dùng vải bố để che lại phía trên, bèn nói: “Mẹ mua không ít đồ tết nha!”

Mẹ nàng cười nói: “Mẹ mua một ít bột mì, rồi tiền vàng, với mua một chút thịt, cha con nói tối nay muốn ăn thịt, à, còn mua rượu cho ông ấy nữa.”

Những nhà nghèo khó bình thường khi đến tết, vào đêm ba mươi tết thường làm sủi cảo. Nàng và Bách Thủ khi ở trên núi cũng làm như vậy.

“Mẹ, ăn thịt tốt, ngụ ý hàng năm có thịt, ngày ngày có thịt, năm sau cuộc sống sẽ tốt!” Loan Loan nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Mẹ nàng cười, trong dịp đầu năm mọi người đều thích nghe những lời cát tường.

“Hôm nay cha không ra chợ ạ?”

“Có, nhưng không cùng đường với chúng ta, cha con đi bán đồ, bán xong là về luôn.”

Loan Loan đang định nói có thể đi tìm cha tới để ông ấy cũng ăn một bát mì hoành thánh hay không, nhưng mẹ nàng đã nói: “Cứ kệ ông ấy đi, chúng ta đã nói khi bán xong đồ thì về, lúc này e là ông ấy cũng bán hết đồ rồi.”

Sau lại càng nói càng cao hứng: “Nhà chúng ta không phải còn giữ một khúc gỗ tốt sao, cha con làm thành mấy cái đòn gánh rồi mang đi bán, hôm nay nhiều người như vậy sẽ bán được giá tốt hơn so với ngày thường.”

Phần lớn mọi người dùng trúc làm đòn gánh, nhưng không rắn chắc bằng gỗ, hơn nữa đây lại là gỗ mới đốn từ trên núi xuống.

Trong lúc mọi người trò chuyện, mì hoành thánh cũng nấu xong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất