Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 186 Hâm mộ

“Lúc nào cũng gọi? Lúc đọc sách cũng gọi à?” Tống Tân Đồng như cười như không nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo gật đầu, “Gọi.”

“Đệ đã nghĩ chơi phải không?” Tống Tân Đồng giơ tay lên quệt quệt cái mũi nhỏ của Tiểu Bảo: “Cũng không thể cả ngày đều ham chơi, tỷ còn trông chờ Đại Bảo và Tiểu Bảo mấy đứa thi tú tài làm đại quan đâu.”

“Đệ sẽ, tỷ người chờ đệ thi tú tài cho tỷ xem.” Tiểu Bảo hào ngôn chí khí nói: “So với cái kia… cái người xấu kia còn uy phong!”

Tống Tân Đồng nhất thời không kịp phản ứng: “Người xấu nào?”

“Tỷ, trí nhớ người thật kém.” Tiểu Bảo ghét bỏ nhìn Tống Tân Đồng: “Chính là cái kia… chính là người đánh chúng ta kia…”

Đại Bảo liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái: “Tỷ, đệ đệ nói là nhà nãi nãi xấu… hôm nay bọn họ đốt pháo, còn cưỡi đại mã…”

Tiểu hài tử không hiểu rõ ràng lắm, chỉ biết Tống Trường Viễn thi đỗ tú tài, cưỡi đại mã về, tất cả mọi người đi xem bọn hắn, cảm thấy được nhiều người vây quanh như vậy rất uy phong.

“Tỷ, sau này chúng ta đỗ tú tài, có phải cũng có thể cưỡi đại mã hay không?” Tiểu Bảo ngây thơ hỏi.

Tống Tân Đồng nói: “Nhà chúng ta có đại mã, không cần thi tú tài cũng có thể cưỡi.”

“Thế nhưng không giống, bọn họ còn đốt pháo.” Đại Bảo nói.

“Năm ngoái Đại Nghĩa ca thành thân cũng cưỡi đại mã đốt pháo.” Tống Tân Đồng cố ý đùa cặp song sinh.

“Cái đó không giống.” Tiểu Bảo sốt ruột nói.

Tống Tân Đồng lại hỏi: “Chỗ nào không giống?”

“Ân… cái kia càng uy phong.” Tiểu Bảo nói.

“Còn gì nữa?”

“Ân…” Tiểu Bảo tuổi nhỏ, nhất thời nghĩ không ra nên nói như thế nào, lôi kéo Đại Bảo: “Ca ca ngươi nói.”

Mỗi lần đều là như thế này, ném cái nồi cho Đại Bảo, sao biết dùng mánh lới như thế a? Tống Tân Đồng cười híp mắt nhìn động tác của hai người.

Đại Bảo trừng mắt liếc Tiểu Bảo một cái: “Tỷ, đệ cũng cảm thấy không giống nhau, không biết nói như thế nào.”

“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Các đệ nói càng uy phong, không phải là cảm thấy thi đỗ tú tài rất lợi hại đi?”

“Ân, rất lợi hại!” Hai cậu đồng thời gật đầu.

Cũng phải, thi tú tài cũng phải cần bản lĩnh lớn, không phải người bình thường có thể thi đỗ, rất nhiều người cả một đời cũng chỉ là một đồng sinh mà thôi. Tống Trường Viễn này có thể thi đỗ, dự đoán cũng thật có vài phần thực học, chưa đến mười bốn tuổi, nghiễm nhiên chính là một thiên tài.

Cũng khó trách cặp song sinh không ngừng nói uy phong, có lẽ là nghe thấy rất nhiều người khen Tống Trường Viễn đi.

“Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa cũng không cần hâm mộ hắn, Lục phu tử cũng là tú tài, cũng rất lợi hại, chỉ cần các đệ đọc sách thật nghiêm túc, qua mấy năm các đệ cũng có thể thi đỗ tú tài.” Tống Tân Đồng thiết lập cho hai cậu một mục tiêu hoành viễn, cặp song sinh cũng cảm thấy rất hưng phấn: “Vậy tỷ, khi nào chúng ta cũng có thể đi thi tú tài a?”

“Ân…” Tống Tân Đồng cũng không biết thế nào mới được? Thi đại học cũng phải đọc sách mười mấy năm mới có thể thi, thi tú tài thế nào cũng phải chờ mười lăm tuổi lại nói đi, tuy hai cậu rất thông minh, nhưng cũng không thể là thần đồng năm tuổi là có thể làm thơ: “Chờ tỷ phu các đệ nói có thể là được rồi, trước đó các đệ phải thật nghiêm túc đọc sách, không thể lười biếng, nếu không cũng chỉ có thể giống như Đại Nghĩa ca ca, tới cửa hàng hỗ trợ.”

Tiểu Bảo bưng mặt cười: “Nhưng Đại Nghĩa ca ca đã thành thân.”

“Đại Nghĩa ca ca lớn tuổi.” Tống Tân Đồng nói.

“Vậy tại sao Đại Nghĩa ca ca còn muốn đi học đường đọc sách?” Tiểu Bảo lại hỏi: “Là vì thành thân sao?”

Bởi vì Tạ Nghĩa sau khi đi học đường biết chữ không lâu liền thành thân.

“Không phải.” Tống Tân Đồng nhéo nhéo mũi Tiểu Bảo. thực sự là tinh linh cổ quái: “Vì sao tỷ lấy tiền cho các đệ đọc sách biết chữ?”

“Vì thi tú tài.” Đại Bảo nói.

“Không phải, tỷ chỉ là muốn để các đệ đọc sách biết chữ hiểu đạo lý lớn, không muốn giống như những người khác trong thôn, không biết chữ cũng chỉ có thể làm ruộng.” Tống Tân Đồng đem đạo lý xoa nát nói với cặp song sinh: “Sau khi Tạ thẩm có tiền liền tiêu bạc đưa Đại Nghĩa ca ca bọn họ đi học đường đọc sách, chính là không muốn bọn họ giống như Thu bà bà cả đời làm ruộng, nếu như bọn họ biết chữ, cho dù không thi lấy công dang cũng có thể đi làm thôn trưởng, có thể đi thị trấn làm thu chi, cũng không cần vất vả làm ruộng.”

“Vậy chúng ta cũng là vì không làm ruộng?” Đại Bảo hỏi.

Tiểu Bảo gấp gáp nói: “Không làm ruộng không làm ruộng, làm ruộng vất vả.”

“Đúng vậy, đặc biệt vất vả.” Tống Tân Đồng gật đầu.

Tiểu Bảo nắm chặt nắm tay: “Chúng ta nhất định phải thi tú tài, làm đại quan.”

“Thi không trúng thì?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

“Thi không trúng?” Đôi mắt ngập nước của Tiểu Bảo quay tròn chuyển động: “Thi không trúng liền tiếp tục thi?”

“Không sao, sau này lại chậm rãi nghĩ, chờ các đệ lớn lên sẽ biết.” Chuyện tương lại còn rất lâu dài, sự tình rốt cuộc sẽ phát sinh thế nào, ai cũng không biết, nàng cũng sẽ không ép bọn họ thi trạng nguyên làm đại quan, cũng sẽ không gò ép bọn họ làm cái gì, chỉ cần đáy lòng bọn họ muốn, nàng cũng nguyện ý ủng hộ, Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ sau đó nói: “Vô luận thế nào, tỷ đều ủng hộ các đệ.”

“Dạ.” Cặp song sinh cũng không biết tâm tư tỷ nhà mình, chỉ là ngờ nghệch gì cũng đáp ứng.

“Cô nương, Vương thẩm làm bánh ngọt.” Đại Nha bưng cao đậu đỏ vừa mới ra lò đi đến: “Người nếm thử?”

“Ta muốn ăn.” Tiểu Bảo vừa nghe có ăn mắt lập tức sáng.

“Rửa tay trước.” Tống Tân Đồng kéo hai cậu đi tới bên cạnh cái giá để chậu gỗ, rửa tay cho hai cậu: “Ăn đi, ăn liền nhanh chóng đi phía trước đọc sách.”

“Ừ, đệ lấy cho tỷ phu một khối.” Đại Bảo cầm hai khối cao đậu đỏ, sau đó đi sang bên cạnh bước nhanh ra ngoài.

Tiểu Bảo cũng thuận tay cầm hai khối: “Đệ cũng lấy cho Cẩu Đản Nhi một khối.” Nói xong lại như một cơn gió chạy đi.

Tống Tân Đồng ăn một khối cao đậu đỏ thơm ngọt sau đó liền chạy đi vào phòng viết bản kế hoạch nuôi trồng.

Y theo ký ức trong núi, Tống Tân Đồng đem bộ dáng đại thể vẽ ra, con lạch nhỏ, sông rộng rãi ở bên ngoài, còn có đất hoang, núi rừng còn có đầm nước nhỏ.

Nếu như cộng toàn bộ lại, hẳn là có chừng bảy mươi đến tám mẫu, cũng coi là rất lớn.

Tống Tân Đồng vẽ đơn giản lên mặt bản vẽ, nghĩ xây chuồng thỏ cùng chuồng gà ở trong rừng, sẽ xây một chuồng vịt ở bờ sông? Nhưng cần người chuyên đi coi chừng, xây phòng ở đâu đây? Vẫn là xây ở một chỗ? Thống nhất quản lý?

Nhưng trước khi xây phải dựng rào lên, nếu không chạy đi mất liền nguy rồi!

Trong trí nhớ thì chỗ nuôi gà vịt đều là thành lập nhà xưởng lớn, dùng lồng sắt nhốt chúng lại, mỗi ngày cho chúng nó ăn xong liền không quản, hai ba tháng là có thể đem ra bán, nhưng gà vịt nuôi như vậy lại ăn không ngon, nhưng như vậy thời gian trưởng thành mới mau, đối với người cần cung hàng cấp bách như các nàng mà nói lại là biện pháp tốt.

Ai, nhưng nàng cũng không hiểu nuôi trồng, nếu như nuôi thả đơn thuần còn có thể hiểu rõ một chút, bởi ở nông thôn nuôi gà đều là nuôi thả, chỉ cần buổi tối nhốt ở nhà là được.

Nhưng người cổ đại không hiểu thịt gà, gà ăn thức ăn gia súc, gà đất khác nhau, thế nhưng nàng là lão bản có lương tâm, cũng không làm ra được cái chuyện đuối lý đó, vẫn là nuôi thả đi, như vậy thịt gà ăn ngon tương đối dễ ăn một chút.

Quyết định tốt xong, cả người đều nhẹ nhõm xuống, đem nội dung còn lại viết xong sau đó mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ ráng chiều sáng lạn, đẹp đến không gì bằng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất