Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 212

Qua hai ba ngày, Tống Tân Đồng đi cùng Đại Nha đi xuống bến tàu.

Thuyền con qua lại rất nhiều, đều sẽ ở trên bến tàu này gần nửa ngày, buổi đấu giá hàng hóa hoặc là lên bờ ăn một bữa cơm, nói chung thập phần náo nhiệt, từ từ tạo thành mỗi ngày cũng có thể tập hợp chợ nhỏ.

Thảo nào Tạ thẩm bọn họ sốt ruột đến trên bến tàu thuê cửa hàng làm ăn, nhìn người lui tới nhiều như vậy, đáy lòng ai không hoảng hốt đâu?”

“Đông gia.” Trâu chưởng quỹ được mời tới đi đón Tống Tân Đồng cùng Đại Nha vào: “Người ngồi ở nhã gian trên lầu hay là vào hậu viện ngồi một chút?”

“Ta ở đại đường này ngồi một chút.” Tống Tân Đòng chọn ví trí trong góc ngồi xuống: “Sinh ý thế nào?”

Từ sau khai trương mùng năm tháng năm, đến bây giờ đã 23 tháng năm, nàng vẫn chỉ đến một lần đó, cho nên tức thì liền hỏi sinh ý trong cửa hàng.

“Đông gia, đây là sổ sách, người nhìn xem.” Trâu chưởng quỹ đem sổ sách đưa qua: “Từ hôm Đoan Ngọ ấy sau khi tri phủ đại nhân bọn họ ăn qua một bữa ở tửu lâu chúng ta, sau đó rất nhiều khách mộ danh mà đến, điểm danh muốn cổ vịt, vịt giá loại thức ăn này của nhà chúng ta, còn có cá nướng, món kho này nọ cũng bán được đặc biệt tốt.”

Tống Tân Đồng lật lật sổ sách, mỗi ngày trừ giá thành cũng còn buôn bán lời tốt năm, sáu chục lượng, trong đó vịt giá loại món kho này chiếm chừng 20 lượng, vì cửa hàng bình thường không phải rất lớn, lầu trên lầu dưới cộng lại cũng chẳng qua chừng 20 cá bàn.

Hơn nữa trên bến tàu trừ thuyền con qua lại ra, chính là công nhân phổ thông, hơn nữa người có tiền trong thị trấn cũng sẽ không cố ý ngồi xe ngựa mà chạy xa như thế đến ăn, cho nên có thể kiếm nhiều như vậy đã là ngoài dự liệu của bọn họ.

Tống Tân Đồng hài lòng gật gật đầu: “Thường này đến tửu lầu đều là ai?”

“Phần lớn là thương khách phủ thành bên kia, xuất thủ đều là danh tác.” Trâu chưởng quỹ lại nhìn về phía món kho bày bên mép quầy hàng: “Những món kho ấy bởi vì giá tiện nghi, rất nhiều công nhân vận chuyển cũng thường đến mua về nhắm rượu ăn, còn óc vài tiểu quản sự, cũng thích mua về ăn.”

“Có đôi khi có vài người đã tới chậm, còn mua không được.” Trâu chưởng quỹ cười cười lại nói: “ Đông gia, có cần mỗi ngày lại tăng nhiều một chút hay không?”

“Không cần, hôm nay mua không được ngày mai sẽ càng muốn mua.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Ta nghe nói lão bản cung cấp vịt bên thị trấn kia muốn tăng giá?”

Trâu chưởng quỹ gật đầu: “Dạ, ta đây muốn nói với đông gia đâu, bọn họ nhìn sinh ý chúng ta tốt liền khuyến khích lão bản bán gà bên kia nghĩ tăng giá.”

“Chúng ta cùng bọn họ hợp ước là ký nửa năm, hiện tại mới không đến một tháng đã nghĩ tăng giá, xem hợp ước là ký không sao?” Tống Tân Đồng xuy một tiếng: “Nếu như bọn họ không ấn theo hợp ước cung cấp hàng, để cho bọn họ bồi bạc rồi đổi nhà khác cũng được.”

Trâu chưởng quỹ đáp ứng: “Dạ, ta cũng là nghĩ như vậy, lại có mấy lão bản nhà nuôi vịt muốn làm ăn với chúng ta.”

“Vậy cũng phải xem xem hàng nhà khác có được không, có bệnh nhất định không thể muốn, biết không?” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Chúng ta bây giờ đã chuẩn bị tự nuôi gà vịt, chờ sau trung thu, chậm nhất là trước Trùng dương là chúng ta có thể tự mình cung hàng.”

“Đúng vậy đông gia.”

Tống Tân Đồng uống một hớp nước, nhuận nhuận cổ họng: “Sinh ý tửu lầu chúng ta hiện tại cũng coi như đi vào quỹ đạo, ngươi phải cẩn thận nhìn chằm chằm, đừng để cho người hữu tâm chui chỗ trống.”

Mấy gia vị của món kho này đều là Dương Thụ cứ vài ngày lại đưa qua đây một lần, một khối này cũng không phải lo lắng bị động thủ, lo lắng duy nhất chính là trong tửu lâu.

Trâu chưởng quỹ gật đầu: “Đông gia yên tâm, ta đều nhìn chằm chằm.”

“Vất vả ngươi Trâu chưởng quỹ.” Tống Tân Đồng nhìn số dư trên sổ sách, tâm tình lại càng khoái trá, chờ cuối tháng lúc phát tiền công, để chưởng quỹ phát nhiều thêm chút tiền thưởng cho bọn hắn.

“Cô nương, ta nhìn thấy Tạ phu nhân bọn họ.” Đại Nha chỉ vào bên ngoài trên đường cái: “Các nàng đi về hướng cái hẻm nhỏ bên kia.”

“Phải không? Chúng ta đi xem một chút đi.” Tống Tân Đồng quay đầu nói một tiếng với Trâu chưởng quỹ rồi liền đi về phía ngõ nhỏ bên kia.

Trên bến tàu có đường cái chính, còn có chừng mười cái hẻm nhỏ, bên kia có rất nhiều nhà kho, Giang Minh Chiêu bên kia đang tiếp tục xây dựng thêm.

Tửu lâu của Tống Tân Đồng các nàng ở vị trí trung ương đường cái chính, mặt đối diện bên này có một con ngõ nhỏ, cũng chính là nơi Tạ thẩm bọn họ đi vào, trong ngõ hẻm có rất nhiều cửa hàng, không có tửu lâu lớn như vậy, nhưng cũng không nhỏ.”

Bên trong có bán y phục, bán lương thực, còn có hàng nghề nguội hay quán mỳ các loại, Tống Tân Đồng là trong một cửa hàng thật sâu ở cuối tìm được Tạ thẩm và Hà thẩm.

“Tạ thẩm, các ngươi thật ở đây, ta còn tưởng rằng ta nhìn lầm rồi đâu.” Tống Tân Đồng lớn tiếng hô.

Tạ thẩm đang đẩy bàn: “Tân Đồng ngươi hôm nay sao lại đến trên bến tàu?”

“Ta qua đây xem.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn cửa hàng này: “Đây là cửa hàng Tạ thẩm các ngươi thuê?”

“Đúng vậy, lần trước xem trọng ở một khu khác, trước nhất thời do dự liền bị người khác thuê, này không, chúng ta vội vàng đem chỗ xem trọng này thuê luôn.” Tạ thẩm thở dài một hơi: “Chúng ta đem chỗ này thu thập một chút, chọn cái ngày liền khai trương.”

“Cửa hàng ở huyện thành kia thì sao?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Cửa hàng trên trấn không thuê nửa, đến lúc đó đâu kham nổi.” Tạ thẩm vừa lau bàn vừa nói: “Bên kia tiền thuê tháng này còn chưa có kiếm đủ, vừa lú ngưng.”

“Tân Đồng, ngươi nói cửa hàng này của chúng ta thế nào?” Hà thẩm chà xát tay, có chút câu nệ hỏi Tống Tân Đồng.

Hà thẩm là một người thành thật, nhưng lại đặc biệt tài giỏi, cho nên lúc làm ăn bình thường đều là bà làm, con dâu mời khách, cho nên hiện nay lúc nói chuyện với Tống Tân Đồng có vẻ có chút câu nệ.

Tống Tân Đồng cẩn thận quan sát cửa hàng này một chút, không lớn, nhưng coi như sáng sủa, chỗ duy nhất không tốt chính là ở cuối hẻm kín, người ở đây ít, muốn kiếm số tiền lớn dự đoán cũng khó, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Hà thẩm, nhưng ta xem không hiểu phong thủy a, ngươi hỏi ta thì ta cũng không nói ra được.”

Hà thẩm cười cười cũng phải, khô khan cười lên, sau đó không nói thêm gì nữa, tiếp tục cặm cụi làm việc.

Tạ thẩm chuyển một ghế ra, để Tống Tân Đồng ngồi xuống, bà một bên vừa cặm cụi làm việc vừa nói: “Chúng ta bên này còn có rất nhiều khách quen cũ, đến lúc đó nếu như mang một chút khách qua đây, việc buôn bán của chúng ta hẳn là cũng không sai.”

“Thẩm nói phải.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn bên ngoài có vài người đẩy sạp đi về phía bến tàu: “Thẩm, bọn họ là đi làm ăn trên bến tàu sao?”

“Đúng vậy, ta nghĩ đến lúc đó chúng ta cũng đi, cũng có thể mời chào không ít sinh ý.” Tạ thẩm lại nói nói về cửa hàng xung quanh: “Ngươi đừng nhìn hiện tại không có người gì, đến trưa người liền nhiều hơn chút, còn có thôn dân phụ cạn gần đây cũng sẽ tới đi dạo.”

“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

“Đúng rồi Tân Đồng, ta nghe người ta nói Trương bà tử đem khoai lang cho Mã gia, Mã gia lại đem đi xưởng đi bán.” Tạ thẩm xì một tiếng: “Nếu như sớm biết, ta khẳng định để Tạ Nghĩa đem người Mã gia cũng ném ra.”

“Mã gia?” Tống Tân Đồng không nhớ trong thôn có người họ Mã.

“Ngươi không thường xuyên vào thôn không biết người nhà này cũng bình thường, là một người thành thật, Trương bà tử đoán chừng là nhìn ra Mã gia không biết cho nên nhờ Mã gia giúp bọn hắn bán, lạ cho một bạc đi.” Tạ thẩm bĩu môi: “Lúc bọn họ cần bạc liền biết Tân Đồng ngươi ngàn tốt vạn tốt, lúc trước nên trả về.”

Tống Tân Đồng cười cười không nói chuyện, hiện tại khoai lang đều bị giã nát, cũng không có khả năng trả về.

Nói chung, trải qua chuyện lần này, Trương bà tử nhất định sẽ cụp đuôi làm người, hơn nữa Lục Vân Khai nói đi xử lý, cũng không biết là chuyện làm được thế nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất