Giờ ngọ canh ba, giờ lành đến, tế tự xong liền nhập phòng.
Người Tạ gia giúp đỡ Dương Thụ bọn họ đem vịt mua về toàn bộ bỏ vào chuồng vịt, chuồng vịt to như vậy thoáng cái chật ních vịt con màu vàng xám, cạc cạc cạc kêu không ngừng.
Mấy tiểu tử cặp song sinh vội đổ không ít nước vào thân trúc đã khoét sạch bên cạnh, mấy con vịt con đã lâu không dính nước cấp tốc chen vào thân trúc bên cạnh, đem đầu nhỏ nhét vào, có con thậm chí còn đem bản thân nằm vào, đôi chân hoạt động trong nước cạn, nhưng vì nước quá cạn, căn bản không nổi được.
“Ơ kìa, ngươi đều chặn nước lại, ngươi cho đây là sông à?” Tiểu Bảo cũng không sợ bẩn, đưa tay liền xách con vịt từ bên trong ra, sau đó nhẹ nhàng thả xuống đất, vừa mới để xuống, con vịt lại chạy ra ngoài, đồng thời không ngừng ị.
“A, ta mới quét mặt đất sạch sẽ, ngươi lại ị…” Tiểu Bảo ghét bỏ chỉ vào con vịt kéo phân, hô lớn về phía Tống Tân Đồng ngoài cửa sổ: “Tỷ, tỷ mau xem, tỷ mau xem.”
“Ta không xem.” Tống Tân Đồng ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu: “Mau chạy ra đây, chúng ta muốn đi thả gà con.”
“Dạ.” Đại Bảo cấp tốc chạy ra.
“Cẩn thận đừng giẫm vịt.” Tống Tân Đồng nhìn động tác của mấy cậu liền đặc biệt lo lắng: “Giẫm hỏng rồi mấy đứa phải bồi cho tỷ.”
“Tỷ thật nhỏ mọn.” Tiểu Bảo nhếch miệng, sau đó cấp tốc kéo Cẩu Đản Nhi chạy ra sau chuồng gà, “Cẩu Đản Nhi ngươi có biết làm sao thả gà con vào lồng sắt hay không? Ta biết, ta cho ngươi biết…”
“Tỷ, đệ dẫn ngươi.” Đại Bảo kéo tay Tống Tân Đồng, châm rì rì đi đến chuồng gà
“Tỷ cũng không phải già bảy tám chục tuổi, còn cần đệ dắt?” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Đại Bảo: “Đệ với Tiểu Bảo bọn họ đi thả gà con đi, chờ thả xong liền đi ăn cơm, đợi lát nữa còn phải đến học đường học đấy.”
“Tỷ người không đi thả gà con?” Đại Bảo nghiêng đầu hỏi nàng.
“Tỷ đi thả thỏ, mọi người cùng làm còn có thể nhanh hơn chút.” Tống Tân Đồng nói liền đi đến chuồng thỏ bên kia.
“Đệ đi với tỷ.” Đại Bảo cũng đi theo về hướng chuồng thỏ: “Thỏ rừng Đại Nha tỷ tỷ bắt về đều là đệ bắt vào lồng tre, đệ còn cho chúng nó ăn cỏ.”
“Đại Bảo lợi hại như vậy?” Tống Tân Đồng khen cậu: “Vậy mà không sợ bọn nó.”
Đại Bảo thấy tỷ có hơi sợ, vội vàng nói: “Tỷ, mấy con thỏ không cắn người, không đáng sợ, bọn nó đều ăn cỏ, hơn mắt còn là hồng hồng, sờ trên người cũng là đặc biệt thoải mái.”
“Nhưng tỷ nghe nói thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, Đại Bảo chưa từng nghe sao?” Tống Tân Đồng cố ý đùa cậu, sau đó nhìn vào sọt đựng thỏ: “Sợ hãi không?”
“Thực sự sẽ cắn người?” Đại Bảo thoáng cái liền sợ hãi lên, tay rụt ra sau lưng, do dự nói: “Vậy đệ… Đệ vẫn là không cần bắt.”
Thu bà tử không khỏi buồn cười: “Đại Bảo đừng nghe tỷ ngươi nói mò, ngươi cầm lấy nhẹ nhàng như vậy, không cần chọc nó, là nó sẽ không cắn ngươi.” Nói rồi đồng thời thoáng bắt được tai một con thỏ xám, nhét vào lòng Đại Bảo: “Đừng sợ, đến ôm.”
Đại Bảo lộ ra mặt nức nỏ nhìn về phía Tống Tân Đồng, vẻ mặt cự tuyệt không dám đi ôm thỏ: “Tỷ?”
“Không có chuyện gì.” Tống Tân Đồng đưa tay sờ sờ sau lưng thỏ: “Lúc trước đệ còn từng cho bọn nó ăn, sao tỷ chỉ nói một câu đệ liền sợ? Có còn là nam tử hán hay không?”
“Là.” Đại Bảo thăm dò ôm lấy thỏ xám to sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tỷ, thỏ tức giận sao?”
“Không có.” Tống Tân Đồng nhịn cười sờ sờ tóc Đại Bảo: “Chỉ cần đệ không đánh nó thì nó cũng không tức giận với đệ.” Nói rồi kéo Đại Bảo đến gần một loạt dàn giáo, sau đó mở cửa một lồng sắt: “Đến, bỏ vào.”
Đại Bảo cẩn thận từng li từng tí đem thỏ bỏ vào, nhìn mấy con thỏ chạy trong lồng, cảm thấy trước đó quả nhiên là một hồi sợ bóng sợ gió: “Tỷ, nó đi vào.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, đóng lại cửa lồng, sau đó chỉ chỉ vào chỗ đựng thức ăn gia súc cùng cỏ khô: “Đi lấy một chút cỏ khô cho nó ăn.”
“Ân.” Đại Bảo vui tươi hớn hở nắm một dúm cỏ khô bỏ vào cái chén nhỏ bên cạnh, thỏ xám ngửi được mùi cỏ khô, cấp tốc chạy tới ăn.
Đại Bảo mừng rỡ chỉ vào thỏ nói: “Tỷ người xem, nó thích ăn.”
“Ân.” Tống Tân Đồng đem một con thỏ trắng lớn mang thai bỏ vào lồng tre bên cạnh, nghe nói nó và con thỏ xám này đồng tộc, đứa con trong bụng nó hơn nửa là của con thỏ đực màu xám này, vì chiếu cố thân tình của chúng nó, nàng vẫn là đem cả nhà bọn nó để cùng một chỗ.
Đại bộ phận thỏ đều là thỏ thành niên, toàn bộ dùng để gây giống thỏ cùng thỏ mẹ, này đó đều đặt trong hai ba dãy lồng tre dựa vào tường, còn lại một ít thỏ con mới sinh không bao lâu liền nuôi riêng ở khu vực khác, chờ chúng sinh sôi rồi liền bắt đầu vận chuyển sang tửu lâu bên kia.
“Tỷ, đã chuẩn bị xong.” Đại Bảo đem con thỏ con cuối cùng bỏ vào lồng tre, lại thả chút cỏ khô, sau đó kích động, vẻ mặt cầu biểu dương: “Tỷ, buổi chiều đệ lại qua đây.”
“Hoàn thành việc học là có thể đến.” Tống Tân Đồng đứng cạnh mép lu nước ngoài chuồng thỏ, dùng gáo nước múc ít nước ra, “Mau rửa tay, rửa tay xong qua giúp Vương thẩm làm bữa trưa.”
“Dạ.” Đại Bảo cầm xà bông thơm xoa tay qua lại, “Tỷ, vậy đệ có thể mang người ở học đường qua đây chơi sao?”
Tống Tân Đồng vừa xả nước vừa nói: “Đệ muốn mang ai qua đây?”
“Bọn Lưu Trường Cửu.” Hai tay Đại Bảo cầm gáo múc nước cho Tống Tân Đồng: “Bọn đệ chơi tốt.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ đứa trẻ tên Lưu Trường Cửu này, hình là ở thôn kế bên nào đó, trong nhà coi như là hơi giàu có: “Đều chơi cái gì?”
“Chơi vòng sắt, đánh con quay.” Đại Bảo cảm thấy vật kia đặc biệt lợi hại, “Vòng sắt cùng con quay của hắn là sắt không giống với đồ làm bằng gỗ của bọn đệ.”
“Nhà hắn làm nghề nguội*, khẳng định đều làm bằng gỗ.” Tống Tân Đồng nói. [câu chị nói hơi sai sai, nhưng convert nó vậy nên mình để thế nhé!]
*Nghề nguội: là một ngành gia công cơ khi mà công việc chủ yếu được làm bằng tay. Nguội có thể làm cả một sản phẩm hoặc một phần công đoạn của sản phẩm. (từ Wikipedia)
Đại Bảo lại hỏi: “Vậy những vật khác nhà bọn họ cũng làm bằng gỗ sao?”
“Ân.” Tống Tân Đồng thuận miệng đáp lời.
“Vậy bát cùng giường nhà họ cũng là làm bằng gỗ?” Đại Bảo động não mở rộng ra hỏi.
“Tống Tân Đồng bị nghẹn một chút, nếu ở hiện đại còn có thể, nhưng ở đây ai mà không tiếc lấy vật quý như sắt đi làm những vật dụng lớn như vậy đâu: “Sao lại cứ y như Tiểu Bảo, luôn hỏi mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái? Thành thật mà nói, có phải đệ là Tiểu Bảo giả mạo hay không?”
Đại Bảo khoa tay múa chân chiều cao của mình: “Tỷ ngươi hoa mắt rồi, đệ cao hơn, không phải Tiểu Bảo.”
“Nga, là lỗi của tỷ.” Tống Tân Đồng nói câu xin lỗi không chút thành ý, sau đó nói với Thôi Nhị tức phụ đang đóng cửa một tiếng liền kéo Đại Bảo đi thẳng về hướng nhà chính.
Thôi Nhị tức phụ là một thành viên trong cả nhà được Dương Thụ mua về từ thị trấn, nam nhân của nàng gọi là Thôi Nhị, nàng là vợ của Thôi Nhị, còn có một đứa con ba tuổi, trước kia ở trong thôn trang giúp đông gia nuôi thỏ này nọ, những bởi vì nhất thời không phát hiện thỏ bệnh, chết hết, toàn gia ba người các nàng cũng bị bán đi.
Còn có một gia đình họ Trương, cũng là ba người, cũng là hai vợ chồng, còn có một nữ nhi mười tuổi, tình huống không khác với Thôi gia lắm, chủ yếu là chuyên môn nuôi gà vịt.
Dương Thụ hỏi tình huống người nhà hai người bọn họ, cảm kỹ thuật cũng được, nhìn người cũng xem như thành thật cho nên liền mang về trước, chờ sau này lại quan sát xem, nếu như không được thì lại đổi người.