Một lão thái bà chống gậy vừa nghe lời của Tống Tân Đồng mặt xoẹt một chút thay đổi, lập tức xả cổ họng hô: “Hứa đại oa, ngươi phạm đến cái hỗn gì a?”
Hứa đại oa là nhũ danh khi Hứa thôn trưởng còn bé, người lớn tuổi đời trước vẫn sẽ kêu như vậy.
Mặt Hứa thôn trưởng đỏ bừng lên, hắn vốn là muốn đem người đuổi đi, sao còn làm ra chuyện lớn như vậy chứ, tức thì trầm giọng nói: “Tống gia nha đầu, ta là nhìn phân thượng ngươi là tôn nữ Tống thợ săn mới hảo tâm nói với ngươi, mảnh đất kia sớm đã quá kỳ hạn, luật pháp có quy định, chỉ cần người rời đi mà hộ tịch mười năm trở lên, trong lúc đó vẫn luôn không có tin tức liền ngầm thừa nhận nhập vào của công.”
“Lúc trước nhiều người nghĩ trưng dụng bên kia, chúng ta nghĩ mộ hai vợ chồng Tống thợ săn ở đây đều cự tuyệt, nhưng là hiện tại các ngươi động thổ quy mô lớn chính là không được, muốn động chỉ có thể chuyển mộ đi, ra ngoài mua đất.” Hứa thôn trưởng thấy đã náo ra, cũng không che giấu mục đích của bản thân, nói thẳng: “Ngươi mau mau dừng những công nhân kia lại.”
Tống Tân Đồng nghiêm nghị nói: “Dựa vào cái gì, đó là nhà ta.”
“Chúng ta tốt đẹp nói ngươi cũng không nghe, nếu như còn muốn tiếp tục khởi công, vậy thì chúng ta liền phải động thủ, lão tam gọi người đi ngăn bọn họ lại.” Hứa thôn trưởng lớn tiếng nói.
Nam nhân gọi là lão tam đáy mắt lộ ra tinh quang: “Ai, chúng ta đây liền đi.”
Mặt Chu đại nương lập tức thay đổi: “Hứa thôn trưởng ngươi cũng không thể như vậy, đó rõ ràng là của người ta, người ta sửa phần mộ ngươi quản cái rắm, các ngươi rất có năng lực a, các ngươi đi quấy rầy Tống thợ săn bọn họ như vậy, liền không sợ bọn họ tìm ngươi tính sổ sách năm đó! Các ngươi làm chuyện ác nhiều như vậy không sợ sau này xuống mười tám tầng địa ngục?”
“Chu đại nương, để cho bọn họ đi.” Tống Tân Đồng thản nhiên nói: “Ta trái lại muốn xem bọn hắn muốn náo thế nào!”
Lời này trong mắt Hứa thôn trưởng bọn họ thoạt nhìn chính là nàng sợ, có lòng, tức thì liền cổ vũ khí thế của bọn họ, ngay cả người đứng bên ngoài cũng cảm thấy nên đi ngăn lại, để cho bọn họ đem mộ chuyển ra: “Đúng rồi, đều là của trong thôn, nên chuyển ra, người ngoài đâu thể chôn trong thôn chúng ta, mau mau làm đi.”
“Các ngươi…” Chu đại nương chỉ vào mấy người, tức giận đến nói cũng không nói nổi: “Các ngươi…”
Tống Tân Đồng giơ tay lên đè cổ tay Chu đại nương lại: “Chu nãi nãi, ngươi để cho bọn họ đi.”
“Này đâu được a? Bên kia đang làm việc đâu, này nếu như đi, chuyện các ngươi sửa phần mộ còn làm được sao?” Chu đại nương hoảng loạn nói: “Bọn họ cũng không thể xằng bậy như vậy, Tân Đồng ngươi cũng đừng để bị bọn họ dọa… Áp Đản ngươi đi tìm cha ngươi… Áp Đản Nhi? Áp Đản Nhi?”
Tống Tân Đồng vội đè Chu đại nương hoảng loạn tìm Áp Đản Nhi khắp nơi lại: “Chu nãi nãi ngươi đừng hoảng, ta có chủ ý đâu.” Nói liền kéo Chu đại nương ngồi lại trên băng ghế: “Chu nãi nãi, những thức ăn này phải nhặt hết sao? Có bao nhiêu người ăn cơm? Nhiều như vậy đủ chưa?”
Chu đại nương gấp đến độ hỏng rồi: “Ai da, Tân Đồng lòng của ngươi sao rộng như vậy a? Bọn họ đều phải đi náo loạn, đến lúc đó đả thương Lục cô gia thì làm sao? Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng ở bên kia đúng không? Này nhưng làm sao, không được, ta đi gọi lão đại lão nhị bọn họ về…”
“Chu nãi nãi, để cho bọn họ đi náo, náo đến càng lợi hại càng tốt, ta chỉ sợ bọn họ náo dậy không nổi đâu!” Tống Tân Đồng lão thần khắp nói, một chút đều không lo lắng.
“Sao vậy được a? Vì sao còn muốn náo đến càng lợi hại càng tốt? Ngươi liền không sợ bọn họ…” Chu đại nương kinh ngạc hỏi.
“Ta đang lo không có biện pháp trị bọn họ đâu, đây không phải cơ hội đưa tới a, Chu nãi nãi ngươi xem đi, bọn họ sẽ đích thân nhận sai.” Tống Tân Đồng nhìn sắc trời một chút, thời gian hẳn là không sai biệt lắm.
Cuối thôn bên kia trên mộ mọi người đều đang chọn bùn vác đá xanh lên núi, mọi người bận rộn.
“Lục cô gia, nhiều người tới như vậy, hẳn không phải là đến gây rối đi?” Thợ thủ công nâng đá nhìn đoàn người dưới sườn núi: “Ba người dẫn đầu đã từng tới, lúc đó Lục cô gia các ngươi còn chưa có qua đây, bọn họ lại đi nhà Chu lão đầu.”
Lục Vân Khai nhìn Hứa thôn trưởng dẫn đầu khẽ nhíu mày, nhìn như vậy là đã tìm Tân Đồng náo? Nàng không có bị tức đi? Ngẫm nghĩ một chút nói với cặp song sinh chơi ở phía sau: “Mấy đứa đi về trước, xem xem tỷ tỷ mấy đứa có chỗ nào không thoải mái không?”
Cặp song sinh đang giúp Áp Đản nhặt củi nghe vậy, lập tức từ đường nhỏ bên cạnh xuống núi.
Hứa thôn trưởng dẫn mười mấy thanh niên nam nhân hùng hổ lên đây, hô lớn về phía đoàn người Lục Vân Khai: “Đều dừng lại, đều dừng lại, mảnh đất này là của chúng ta, các ngươi không thể động thổ ở đây.”
Lục Vân Khai khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa thôn trưởng, không để ý bĩu môi: “Đây là mộ của gia gia nương tử, phía trước là nền nhà của bọn họ, xin hỏi chỗ nào của các ngươi?”
Hứa thôn trưởng cảm thấy mấy người này tối đa chính là nhà giàu nhỏ, bọn họ hù dọa một chút là có thể đem người đuổi đi: “Ta nói là của chúng ta chính là của chúng ta, các ngươi mấy kẻ ngoại lai này mau mau đi, không đi nữa ta liền không khách khí.”
“Trên đời này còn có vương pháp hay không?” Lục Vân Khai chất vấn.
“Vương pháp? Ở Hạnh Hoa thôn chúng ta chính là vương pháp!” Hứa lão tam phun một ngụm * trên đất: “Vốn các ngươi thành thành thật thật không động thì thôi, hiện tại phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, mảnh đất này là của chúng ta, lập tức chuyển mộ đi, nếu không chúng ta không khách khí với các ngươi!”
Lục Vân Khai lạnh mặt nhìn mấy người Hứa thôn trưởng: “Ta trái lại muốn xem các ngươi muốn không khách khí thế nào?”
Hứa lão tam tiến lên từng bước một chân liền đá ngã lăn nước trà cùng công cụ của các thợ đá trên mặt đất: “Thức thời thì mau mau cút cho chúng ta, nếu không đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất.”
Các thợ đá đến đây làm việc bất mãn nói: “Các ngươi cũng thật quá mức, người ta thay tổ tông sửa phần mộ, các ngươi quản cái gì? Ta sống nhiều năm như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên thấy loại người như các ngươi, còn không cho phép người ta sửa phần mộ.”
Có người trả lời, Hứa lão tam lập tức đổ ập xuống mắng qua: “Mắc mớ gì tới ngươi? Có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”
“Chỗ người ta còn không có nói gì đâu, chúng ta dựa vào cái gì không thể nói chuyện? Tác phong Hạnh Hoa thôn các ngươi thật đúng là cho người ta mở rộng tầm mắt!” Các thợ đá đều là tráng hán, cộng thêm mấy chủ nhà này cho hồng bao cũng lớn, bọn họ cố ý giúp đỡ nói mấy câu, vả lại bọn họ đều là người có tay nghề ngoại lai, cũng không phải người trong thôn này, càng không sợ bọn họ.
Hứa lão tam nói: “Cái gì chỗ của người khác, đất này y theo luật pháp mà nói đã sớm nhập vào của công, đất là chỗ của thôn chúng ta.”
Nam nhân khác theo tới cũng phụ họa.
“Các ngươi muốn chiếm chỗ của người ta, đương nhiên các ngươi đều nói thế nào là đúng rồi, thực sự là đủ bỉ ổi.” Thợ đá cười nhạo thủ đoạn bỉ ổi của bọn hắn.
Hứa lão tam là một kẻ tính tình táo bạo, ba hai bước liền đi tới, giơ quả đấm liền muốn đánh về phía thợ đá.
“Ai ai ai, dừng tay, dừng tay.”
“Đánh người, đánh người.”
Các thợ đá cũng không phải dễ khi dễ: “Các huynh đệ lên cho ta.”
Ngay lúc sắp đánh nhau, Đại Nha mang theo một đám nha dịch tới, chỉ vào đám Hứa thôn trưởng hô: “Các đại nhân chính là bọn họ.”