Mùng 8 tháng 2, thi Hội.
Trường thi Thi Hội xưng là Cống Viện, ở một chỗ phụ cận nha môn kinh thành, cách chỗ Tống Tân Đồng bọn họ ở không xa, chỉ cần đi gần nửa canh giờ liền tới. Vài ngày trước lăn lộn cho quen cái chỗ này, cho nên vừa tới hôm nay, bọn họ liền ngựa quen đường cũ tới nơi này.
Lưu trình thi Hội tương đồng với thi Hương, cho nên vừa đến trường thi, Lục Vân Khai liền xách giấy mực bút nghiên với thức ăn nồi rổ đi trước xếp hàng, chờ soát người liền bắt đầu vào trường, lúc vào trường còn quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa lúc thấy thê tử của hắn và nữ nhi của hắn, đang phất tay về phía hắn.
Lục Vân Khai cười cười, sau đó liền quay người theo thị môn tiến vào, tiến vào phòng số chỉ định, an trí thỏa đáng trước, sau đó nhận đề mục, chờ giải bài thi.
Nội dung thi cũng không sai biệt lắm, chỉ là đề mục cũng không phải đều giống nhau, tứ thư ngũ kinh, thi thiếp thơ ngũ ngôn bát vận, còn có kinh nghĩa với sách luận thời vụ.
Duy nhất không giống nhau chính là thi Hội là do Lễ bộ chủ trì, đại thể đều là đại học sĩ xuất thân tiến sĩ hoặc là quan viên Lễ bộ đảm nhiệm, mà thi Hương thì lại là quan viên phụ trách học chính của địa phương giám thị.
Có điều, đều giám thị thập phần nghiêm ngặt, không có ai dám gian lận ở chỗ này, một khi bị phát hiện, bị tước bỏ công danh, cả đời không được tham gian khoa cử, mà người tiến cử hiền tài cũng phải chịu tội liên đới.
Từ thi Hương năm trước đến giờ, Lục Vân Khai lại được tiên sinh thư viện kinh thành với đại ca Giang Tam Giang Thị lang chỉ điểm, sách luận so với lúc thi Hương lại càng tiến thêm một bước.
Hơn nữa hắn nghe đề nghị của Tống Tân Đồng, lại hỏi thăm Giang Thị lang một phen, biết được quan chủ khảo năm nay là phái làm thật, vì đón ý nói hùa với khẩu vị quan chủ khảo, cho nên hắn càng thêm nghiêm cẩn ở chỗ dùng từ, chú trọng điều lệ hơn, nhưng cũng không thiếu trau chuốt trên văn phong từ ngữ, có phong cách của chính mình như trước.
Bên ngoài, Tống Tân Đồng tiễn Lục Vân Khai vào trường thi rồi thì về nhà, thời gian chói mắt qua một nồi, liền tới ngày 15 tháng 2 này, tửu lầu khai trương.
Vì Lục Vân Khai còn đang trong trường thi, Tống Tân Đồng cũng không có tâm tình chúc mừng tứ phía, chỉ là để Thôi chưởng quỹ mới mời chưởng khống toàn trường, chờ sau khi múa lân xiếc ảo thuật kết thúc rồi, liền bắt đầu đón khách.
Giai đoạn trước tuyên truyền được không tệ, hơn nữa có cửa hàng Giang gia giúp, cho nên hôm nay người tới không ít, đều là phú hộ thương nhân kinh thành, trong lúc nhất thời tửu lâu đều bận đến không dừng được.
Món kho cũng rất được hoan nghênh, người xếp hàng bên ngoài mua về nhà ăn với cơm đặc biệt nhiều.
Vào trước khi tửu lầu khai trương, Tống Tân Đồng để tiểu nhị bưng món kho đã cắt sẵn đến trên đường để mọi người ăn thử, mọi người ăn thử xong đều nói vị rất ngon, muốn mua lại bị báo cho biết là chưa kinh doanh, hiện tại chỉ là để mọi người ăn thử.
Cho nên vừa đến ngày khai trương này, mọi người đều tranh nhau qua đây mua, rất sợ tới chậm thì mua không được.
Bởi vì tiểu nhị nói đến lúc đó là cung ứng hạn chế, một ngày chỉ làm nấu hai nồi, bán xong phải đợi đến ngày thứ hai.
Nghe hai nồi thật là nhiều, nhưng hôm nay khách vừa tới mới phát hiện thì ra trong nồi nhưng bao gồm bất đồng món kho nha, mỗi một loại chia đều xuống cũng là một khay gỗ, nếu như mua hơi nhiều chút thì tối đa chỉ đủ 20 người mua.
Này không, mọi người liền nhanh chóng xếp qua đây.
Có người thì chạy vào trong tửu lâu ngồi xuống gọi món ăn, dẫn đầu muốn món kho, mau hơn so với xếp hàng mua món kho bên ngoài.
Đương nhiên, sao Tống Tân Đồng có thể thực sự chỉ cho người nấu hai nồi? Dù sao cũng là ngày đầu tiên kinh doanh, vì khởi đầu tốt đẹp, thế nào cũng phải kiếm to một khoản, sau đó lại hạn chế cung ứng a.
“Đệ muội, chúc mừng chúc mừng.” Giang Minh Chiêu mang theo các quản sự Giang gia cùng qua đây.
Tống Tân Đồng rất kinh ngạc nhìn Giang Minh Chiêu, “Giang công tử tới kinh thành lúc nào? Mau mau mời vào nhã gian trên lầu ngồi.” Nói rồi đưa quà mừng khai trương cho Tống Tân Đồng.
“Bá bá.” Noãn Noãn vẫn nằm sấp trên quầy tính tiền nhìn Giang Minh Chiêu, thấy là người quen, nói ngọt gọi.
“Ai, Noãn Noãn lại lớn lên, còn nhớ bá bá à.” Giang Minh Chiêu đưa tay bế Noãn Noãn qua, sau đó cùng Tống Tân Đồng lên nhã gian trên lầu, “Hôm nay vừa mới đến, liền bắt kịp tửu lầu đệ muội khai trương, vận khí thật là tốt.”
“Là vận khí của ta tốt mới phải.” Tống Tân Đồng bảo đám người Giang Minh Chiêu ngồi xuống, sau đó đưa thực đơn hoa văn màu trong tay đám tiểu nhị cho Giang Minh Chiêu: “Giang công tử ngươi xem một chút, muốn ăn cái gì cứ việc gọi.”
Nói xong nhìn về phía Noãn Noãn, “Noãn Noãn, mau xuống một chút, để Giang bá bá gọi món.”
“Không cần.” Giang Minh Chiêu rất thích Noãn Noãn, tiện tay đưa thực đơn cho người bên cạnh, sau đó nói: “Noãn Noãn, nhà bá bá cũng có một muội muội, con có muốn cùng bá bá đi xem hay không?”
“Cha đi? Nương đi?” Noãn Noãn đối với muội muội vẫn là cảm thấy hứng thú.
“Bọn họ không có thời gian đi.”
“Vậy không đi, không rời khỏi cha với nương.” Noãn Noãn mồm miệng rõ ràng nói.
“Không đi xem muội muội?”
Noãn Noãn nói: “Muội muội đến.”
Giang Minh Chiêu lại đùa Noãn Noãn một hồi, lúc này mới thả bé ra.
Mà bên kia, Vệ công tử bọn họ cũng tới, Tống Tân Đồng vội vàng ra đón khách, dẫn người vào nhã sảnh càng thêm lịch sự tao nhã ở lầu ba.
Vệ công tử mang theo mấy vị công tử anh tuấn, chắp tay về phía Tống Tân Đồng nói: “Chúc Lục phu nhân sinh ý thịnh vượng.”
“Đa tạ Vệ công tử.” Tống Tân Đồng cho người đưa thực đơn hoa văn màu lên: “Vệ công tử không cần khách khí, tùy tiện gọi.”
“Vậy tại hạ liền không khách khí.” Vệ công tử đưa thực đơn cho công tử hơi hiện lớn tuổi ngồi ở chủ vị, “Đại ca, ngươi gọi.”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn người được Vệ công tử gọi là đại ca, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, một cỗ khí thế cao quý sinh ra đã có sắn làm người ta không dám khai nhiều.
Nàng đích thực là không dám nhìn, nếu như nàng đoán không sai, người này hẳn là chính là Thái tử trong truyền thuyết, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chính là người tương lai sẽ làm hoàng đế.
Chậc chậc chậc, thậm chí hữu hạnh thấy hoàng đế tương lai, chậc chậc chậc, nói ra có thể khoác lác thổi cả đời!
Thái tử lật lật thực đơn, cảm thấy hình ảnh bên trên rất là tinh xảo, gật đầu lia lịa: “Tôm hương cay, lãnh thực thỏ, cua phù dung ngâm rượu, lẩu khô hương cay với cá nướng gì đây?”
Tên đặt rất trắng ra, không có nội hàm gì, nhưng nhìn món ăn bên trên đặc biệt rất muốn ăn, màu sắc tươi sáng, rất ngon miệng.
Vệ công tử nhận lấy lại nhìn một chút, “Đại ca, ta lại thêm mấy món đặc sắc của tửu lầu Lục phu nhân.” Nói lại gọi mấy món nóng, lại đem các món kho mỗi loại một phần.
“Như vậy, đủ rồi.”
“Tốt lắm, ta đây liền đi an bài.” Tống Tân Đồng cầm thực đơn liền lui xuống theo, ra nhã sảnh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau này vẫn là ít gặp mấy đại lão này đi, sống lâu được mấy năm thật tốt a.
Sau một buổi trưa, trên sổ sách liền có gần 500 lượng bạc thu nhập.
“Đông gia, sinh ý rất tốt, cứ theo đà này, buổi tối ít nhất còn nhiều hơn số này.” Thôi chưởng quỹ kính cẩn đưa sổ sách cho Tống Tân Đồng, hiện tại Tạ Nghĩa còn chưa tới, cho nên ghi sổ sách với tiền cũng là do Thôi chưởng quỹ quản.
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn sổ sách, sau đó liền trả lại cho Thôi chưởng quỹ, “Sau bếp đã làm tốt bữa trưa, Thôi chưởng quỹ các ngươi dùng trước, dùng xong rồi xế chiều còn rất nhiều việc phải làm.”
“Dạ được.” Thôi chưởng quỹ phất phất tay về phía đám tiểu nhị còn đang dọn bàn, “Nghe thấy đông gia nói chưa? Mọi người đi dùng cơm trước, ăn no mới có sức làm việc, buổi tối vẫn chờ chúng ta đấy.”
“Dạ chưởng quỹ.”
Bữa trưa hai món thịt, một canh trứng, so ra khá đơn giản, bởi vì đích xác quá bận, không có thời gian làm cái khác, Tống Tân Đồng đã nói xong với Lưu đại trù bọn họ rồi, buổi tối làm món ngon hơn, khao mọi người chút.
Buổi tối, tửu lầu lại nghênh đón cao triều lần nữa.
Những khách nhân buổi trưa đã dùng cơm sau khi về một truyền mười, mười truyền trăm, người tới nhiều hết mức, thẳng đến lúc sắp cấm đi lại ban đêm thì tửu lầu mới dần dần an tĩnh lại.
Tống Tân Đồng lật lật hộp tiền, không sai biệt lắm buôn bán lời 1500 lượng, làm một tửu lầu nhỏ bậc trung kém hơn so với Tứ Quý các mà nói, sinh ý hôm nay của bọn họ xem như là vô cùng vô cùng tốt rồi!