Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương (Dịch)

Chương 433 Phiên ngoại - Hằng ngày (17)

Chờ xử lý tốt chuyện trong nhà, Lục Vân Khai liền muốn khởi hành đi về phía huyện Sa Hà Tân Châu.

Một ngày trước khi đi, Tống Tân Đồng thương lượng với Lục mẫu chuyện nàng cũng muốn đi theo Lục Vân Khai đi Tân Châu, sau đó để Lục mẫu mang theo Đại Bảo Tiểu Bảo cùng với Noãn Noãn và song bào thai cùng về thành Yến Kinh.

Lục mẫu biết được nhi tử với con quan hệ tốt, con dâu muốn đi theo nhi tử chiếu cố nhi tử, bà làm mẫu thân tất nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng bà có chút lo lắng song bào thai sẽ làm ầm ĩ.

“Nương yên tâm, con sẽ nói thật tốt với Màn Thầu và Hoa Quyển.” Kỳ thực Tống Tân Đồng nói lời này không có sức mạnh gì, nàng không lo lắng Noãn Noãn, chỉ là lo lắng song bào thai cáu kỉnh.

Chờ nàng nói với song bào thai các bé phải trở lại kinh thành, song bào thai khóc, “Nương, con không muốn đi về, con chỉ muốn ở đây, ở đây có thật nhiều đồ ăn ngon, thật nhiều chơi vui, còn có thật nhiều thỏ con gà con vịt con, còn có thật nhiều thật nhiều trứng gà, bọn con không quay về.”

Tống Tân Đồng nói: “Các con không quay về? Vậy cha với nương về có được không?”

“Dạ.” Hoa Quyển liền gật đầu không chút suy nghĩ.

Tống Tân Đồng câm nín, ham chơi đến cha mẹ đều không cần, liếc nhìn Lục Vân Khai: “Xem nhi tử chàng xem.”

Lục Vân Khai cũng rất là bất đắc dĩ, hai nhi tử căn bản không hiểu ý chia ly, không giống như Noãn Noãn biết được cha phải đi nơi rất xa làm quan, lần này không cùng các bé trở lại kinh thành, liền vụng trộm trốn đi lau nước mắt.

Vì không để song bào thai làm ầm ĩ sau đó, Lục Vân Khai giải thích vì hai bé: “Các con ở chỗ này liền sẽ rất lâu không gặp được cha nương.”

“Lâu bao nhiêu?” Màn Thầu nghĩ nghĩ, hỏi.

Tống Tân Đồng không biết giải thích thế nào, một năm hai năm, hay là ba năm? Nàng cũng không xác định.

“Có lâu hơn chúng ta ngồi thuyền về nhà sao?” Màn Thầu lại hỏi.

“Ưm, còn lâu hơn?” Trong lòng Màn Thầu có một tia khó chịu, nhưng lại cảm thấy trong thôn chơi rất vui, “Vậy có thể mau một chút tới đón bọn con không?”

“Chúng ta sẽ tận lực.” Tống Tân Đồng sờ sờ hai má Màn Thầu, sợ nói ra chân tướng rồi hai bé khẳng định cứ khóc lóc làm loạn mãi, cho nên liền rải cái nói dối: “Vậy các con liền ở nơi này với tổ mẫu? Chờ chút thời gian nữa lại trở lại kinh thành có được không?”

Hoa Quyển không nghĩ quá nhiều, chỉ biết mình có thể tiếp tục ở lại chơi trong thôn, cao hứng gật đầu lia lịa nói dạ.

Màn Thầu cắn cắn đôi môi đỏ anh đào, thực sự là thế phải không?

Chờ song bào thai ngủ rồi, Noãn Noãn chạy tới, luyến tiếc ôm Tống Tân Đồng: “Cha nương, không thể mang con đi sao?”

“Tân Châu xa xôi, chờ cha nương an định lại đón các con qua đó.” Tống Tân Đồng mềm giọng dỗ Noãn Noãn: “Ngoan, ở nhà nghe lời tổ mẫu cho tốt, chiếu cố hai đệ đệ cho tốt.”

“Bọn họ không thấy được cha nương sẽ khóc.” Noãn Noãn nhỏ giọng nói.

“Vậy phải nhờ con người tỷ tỷ này giúp dỗ dành đệ đệ.” Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn, “Mấy ngày nay bọn nó cứ thích tới sau núi chơi, bọn nó chơi cũng sẽ không náo loạn.”

“Thế nhưng mà sau đó vẫn sẽ tìm cha với nương.” Noãn Noãn rất không nỡ rời khỏi cha với nương, nhưng bé đã lớn, là đại tỷ tỷ, không thể đùa giỡn tính tình, không thể làm lỡ chính sự của cha nương.

“Vậy sau đó lại nói đi.” Tống Tân Đồng lại dặn dò Noãn Noãn rất nhiều chuyện, “Chờ cha nương an trí thỏa đáng, liền phái người tới đón các con.”

“Dạ.” Noãn Noãn lau nước mắt lưng tròng, “Nương đừng gạt con.”

“Không gạt con.” Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ, Tống Tân Đồng thấy áo bông nhỏ nhà mình khóc, đáy lòng cũng nổi lên nồng đậm không nỡ, một bên là con cái, một bên là trượng phu, nàng cũng không nỡ thì làm sao giờ đây?

Không nỡ cũng không có cách nào, con cái ở nhà có nương với các tôi tớ chăm sóc, mà Lục Vân Khai một mình ở bên ngoài, căn bản không cách nào chiếu cố bản thân cho tốt, nàng vẫn là phải đi.

Buổi tối, Tống Tân Đồng dỗ áo bông nhỏ tri kỷ ngủ rồi, lúc này mới về phòng.

Ngày thứ hai sắc trời hơi sáng, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai nhẹ chân nhẹ tay rời giường, rất sợ đánh thức song bào thai, nếu không thì hôm nay không đi được.

Nhưng mà chuyện càng lo lắng, càng dễ phát sinh.

Hai người vừa mới muốn ra khỏi phòng, Màn Thầu vẫn luôn ngủ không quá an ổn đã liền tỉnh, một đôi mắt to xinh đẹp trừng nhìn cha mẹ lén lút đi ra ngoài, oa một tiếng khóc rống lên.

Tống Tân Đồng vội quay đầu lại, qua đó ôm lấy Màn Thầu khóc lớn, nhẹ giọng dỗ bé: “Tiểu bảo bối của nương sao tỉnh vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?”

“Nương đừng đi.” Màn Thầu gắt gao ôm cổ Tống Tân Đồng, rất sợ nháy mắt một cái nương liền không thấy tăm hơi, “Đừng đi đừng đi.”

Tống Tân Đồng bế Màn Thầu nhẹ nhàng lắc lư dỗ bé: “Bảo bối, nương không đi nương không đi, đừng sợ, đừng khóc, đừng đánh thức đệ đệ, ngủ đi ngủ đi.”

“Nương gạt người.” Màn Thầu khóc càng lợi hại hơn, “Con vừa ngủ nương muốn đi, nương gạt người…”

Trong lòng Tống Tân Đồng bất đắc dĩ, “Không phải hôm qua chúng ta đã nói tốt rồi sao? Các con ở đây tiếp tục bắt thỏ con, nhặt trứng gà, cha nương về trước, sao ngủ một giấc rồi liền thay đổi thế? Nam tử hán nói chuyện chính là phải muốn giữ lời?”

“Con không phải nam tử hán, con là trẻ con.” Màn Thầu nước mắt lã chã chảy xuống, sao nương người xấu như vậy? Sao người lại muốn bỏ lại con với đệ đệ, tại sao lại muốn vụng trộm rời đi? Ô ô ô, nương người không thương bọn con.

Màn Thầu càng nghĩ càng khổ sở, khóc đến càng lúc càng lớn tiếng, tiếng khóc vang vọng cả tiểu viện, cũng thành công đánh thức Hoa Quyển ngủ say.

Hoa Quyển bị đánh thức sau có khó chịu khi rời giường dày đặc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, dù sao bé cứ khóc trước đã.

Tiếng khóc của song bào rất nhanh trùng điệp vào nhau, ầm ĩ đến lòng người hoảng sợ.

Lục Vân Khai bế tiểu nhi tử lên, “Không bằng nàng lưu lại đi, chờ ta an trí thỏa đáng trước nàng lại qua.”

Tống Tân Đồng có chút khó xử, nếu như lần này nàng không đi, sợ rằng sau đó Lục Vân Khai cũng sẽ không cho nàng đi qua, một bên là con, một bên là trượng phu, nàng muốn cả nhà đều ở cùng nhau, sao lại khó như vậy?

“Tân Châu lạnh lẽo, lại qua mấy ngày nhất định là cảnh băng tuyết, thân thể nàng không tốt, không bằng chờ đầu xuân năm sau lại đến?” Kỳ thực Lục Vân Khai cũng không nỡ thê tử với bọn nhỏ, nhưng cũng không muốn thê tử theo mình đi chịu khổ.

Màn Thầu oa oa khóc lớn, trong miệng không ngừng lặp lại: “Nương không đi, nương không đi…”

Hoa Quyển cũng thanh tỉnh lại trong tiếng khóc, từ từ ý thức được bây giờ là tình huống nào, cũng ôm Lục Vân Khai không chịu buông tay, “Cha, không rời đi, không rời đi.”

Hai bé tựa như bạch tuộc bám trên người Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, bọn nha hoàn kéo thế nào cũng không kéo xuống, đương nhiên cũng là không đành lòng nhẫn tâm xuống tay kéo.

“Đừng đi, đừng đi…”

“Muốn đi thì cùng đi.” Hoa Quyển ôm cổ Lục Vân Khai, thả tàn nhẫn nói: “Con sẽ không buông cha ra đâu.”

“…” Lục Vân Khai đau đầu không ngớt, hai nhi tử nháo lên thật là muốn mạng.

“Nghe lời.”

“Nghe lời cha sẽ không đi?” Hoa Quyển thút tha thút thít đáp hỏi ngược lại.

Lục Vân Khai cũng không biết trên chuyện không phải là đồ ăn đầu óc hai nhi tử cũng xoay chuyển nhanh như vậy: “…”

Lục mẫu bị đánh thức đi tới, đau lòng khoa tay múa chân nói: “Không bằng mang theo bọn nó đi cùng đi.”

“Này…” Cũng không phải Tống Tân Đồng chưa từng nghĩ qua quyết định này, nhưng chỉ là sợ hoàn cảnh biên ải ác liệt, mấy đứa nhỏ không chịu nổi cái khổ kia.

Lục Vân Khai trực tiếp bác bỏ, “Nương, huyện Sa Hà là tình huống thế nào con cũng chưa biết được, tùy tiện mang theo bọn nhỏ qua đó, nếu mà có nguy hiểm thì thế nào cho phải?”

Lục mẫu suy nghĩ một chút cũng là đạo lý này, “Vậy Tân Đồng lưu lại đi.”

Tống Tân Đồng do dự liếc nhìn Lục Vân Khai, lại nhìn hai đứa bé một chút, chỉ có thể gật đầu.

“Ngoan, không khóc, nương không đi, nương lưu lại với các con.” Tống Tân Đồng thả Màn Thầu lên giường, lại bế Hoa Quyển tới, “Ngoan, không khóc.”

“Cha…” Song bào thai lại đồng thời nhìn về phía cha các bé, “Cha cũng không đi.”

“Cha còn có chuyện quan trọng phải làm, chờ thêm mấy ngày nữa cha về đón các con.” Lục Vân Khai bỏ tay song bào thai qua một bên, sau đó phủ phục hôn hôn hai bé, sau đó lại hôn Tống Tân Đồng, trong mắt bao hàm không nỡ: “Nương tử, ta đi.”

Tống Tân Đồng không nỡ đủ kiểu, nhưng lại biết không nên ngăn hắn, nếu như trì hoãn xuống nữa, bỏ lỡ thời gian sẽ bị thánh thượng nghiêm trị, nàng nhẹ giọng nói: “Vậy trên đường chàng cẩn thận.”

“Ta sẽ.”

“Qua mấy ngày… Qua mấy ngày ta liền tới tìm chàng.”

“Chờ ta gửi thư.”

“Được.” Tống Tân Đồng ừ một tiếng, “Nếu như thư không tới không cho ta đi, ta sẽ không nghe lời chàng, ta sẽ dẫn bọn nhỏ đi tìm chàng.”

“Được.” Lục Vân Khai biết thê tử làm ra được, “Chờ thư của ta.”

Lục Vân Khai hôn hôn mặt nàng, lúc này mới đủ kiểu không nỡ rời đi.

Song bào thai nhìn bóng lưng cha ruột tan biến trong màn đêm đen đặc, lại khóc lên, vì sao cha còn muốn đi? Cha không cần chúng con với nương sao? Ô ô ô…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất