Chương 51
Hơn hai mươi người hiện đang có mặt tại cuộc họp của Thanh Nguyệt Hội. Tất cả bọn họ đều là môn đồ của những môn phái trong thành Tứ Xuyên.
Nhiều nam nhân mới đến chỉ chú ý tới diện mạo của Vũ Tiên Hà rồi mới tìm chỗ yên vị.
Vũ Thiên Hà là một đóa hoa xinh đẹp mà rất nhiều ong bướm muốn được chạm vào. Nhưng thực chất nàng không chỉ là một nữ nhân sắc nước hương trời.
‘Ta không phải là đóa hoa chờ đợi ong bướm tìm đến. Ta sẽ trở thành một con ong chúa và khiến chúng phải phục tùng dưới trướng của ta.’
Đó là nguyên do tại sao biệt hiệu Độc Phong Hậu ra đời.
Mặc dù Vũ Thiên Hà không thể hiện ra, nhưng ai cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ nàng ta luôn muốn nam nhân chỉ mê mẩn và vây quanh mỗi nàng, vậy nên mới gọi là Độc Phong Hậu.
Ong chúa ôm độc trong người.
Đó chính là dáng vẻ mà nàng muốn cho thế gian nhìn thấy.
Nguyên do duy nhất mà Vũ Tiên Hà muốn duy trì Thanh Nguyệt Hội đó chính là để tương trợ cho Nga Mi phái.
Chính xác là nàng ta muốn lập công lớn cho Nga Mi.
Bách Hoa Bang là một nhánh tách ra từ Nga Mi. Bang này giống như một nơi cộng sinh cộng tử với Nga Mi.
Vì lý do đó, Bách Hoa Bang luôn dùng mọi cách, dốc hết sức lực để tương trợ cho Nga Mi.
Và đây cũng là nguyên do vì sao Vũ Tiên Hà chấp nhận để đám nam nhân luôn bám theo nàng bước chân vào Thanh Nguyệt Hội.
Tất cả những nam nhân trong Thanh Nguyệt Hội đều là những bậc anh tài ở thành Tứ Xuyên. Đương nhiên sức ảnh hưởng của họ không hề nhỏ.
Chuyện này lại vô cùng hữu ích đối với Nga Mi.
Ít nhất thì nhờ vậy mà danh tiếng của Nga Mi ở Thành Đô không thua kém gì Thanh Thành.
Nga Mi cũng đã thừa nhận công trạng của Vũ Tiên Hà nên đối xử với nàng chẳng khác gì môn đồ. Thế nhưng, chỉ với bấy nhiêu thôi vẫn không khiến nàng cảm thấy hài lòng.
‘Ta nhất định sẽ trở thành chưởng môn nhân của Nga Mi và nắm toàn bộ Thành Tứ Xuyên trong tay.’
Để làm được chuyện đó, nàng phải vượt qua một vài chướng ngại.
Vũ Tiên Hà nàng ta là người có thể làm bất cứ chuyện gì để phá vỡ chướng ngại cản đường mình. Thế nhưng, nàng luôn che giấu nội tâm và bày ra vẻ mặt tươi cười khi đối diện với các hội viên của Thanh Nguyệt Hội.
“Thật sự chân thành đa tạ các chư vị đã đồng ý lời mời của tiểu nữ tầm thường như ta đây.”
“Nếu Vũ Tiểu thư đã mời, bọn ta đương nhiên phải đến rồi.”
“Chúng ta là người lạ hay sao mà lại khách sáo như thế?”
“Bọn ta lúc nào cũng sẵn lòng vì Vũ Tiểu thư đây.”
Nghe đám nam nhân đáp lời, nụ cười trên môi Vũ Tiên Hà càng rạng rỡ hơn.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nàng, đám nam nhân như bị hút mất hồn phách.
Vũ Tiên Hà biết rõ diện mạo của nàng vô cùng xinh đẹp. Và còn hiểu rõ làm thế nào để nam nhân mê mệt mà vây quanh mình.
Sượt!
Vũ Tiêu Hà ngồi xuống ghế bắt chéo chân, đôi chân trắng nõn thon dài liền lộ ra. Đám nam nhân không nhịn được mà thoáng liếc trộm đôi chân nàng một cái.
Vũ Tiên Hà thầm cười nhạo lũ nam nhân háo sắc kia.
‘Hừ! Nam nhân đều như nhau cả. Toàn một lũ phàm phu tục tử.’
Thế nhưng nàng ta nào lại thể hiện nội tâm của mình. Vũ Tiên Hà cứ thế tiếp lời.
“Tình hình của Bách Hoa Bang không mấy thuận lợi do chịu sự uy áp của Thanh Thành phái, nhưng nhờ chư vị đây hết lòng tương trợ thế này, mọi chuyện đã khá hơn đôi chút. Tiểu nữ thật sự vô cùng cảm kích các vị.”
“Phái Thanh Thành rất mạnh, có điều ở Thành Đô này lại không dùng được mấy sức mạnh đó. Nhưng cho dù ra sao, bọn ta nhất định dốc sức bảo vệ cho Bách Hoa Bang.”
“Đúng vậy. Cho nên Vũ Tiểu thư không còn phải lo lắng đâu.”
Chủ nhân của Thành Đô vốn là Đường Môn.
Khi Đường Môn còn chưa diệt môn, ở Thành Đô này không một ai dám khinh động đến môn phái đó cả. Thậm chí đến Nga Mi và Thanh Thành cũng phải dè chừng Đường Môn.
Thế nhưng đó chỉ còn là những ký ức ngủ yên trong quá khứ.
Sau khi Đường Môn diệt môn, Thành Đô như núi vô chủ.
Vài môn phái lập tức bắt lấy thời cơ tiến vào Thành Đô vô chủ, nhưng lại không một bang phái nào có thể trở thành chủ nhân thật sự của Thành Đô này.
Kết quả là chỉ còn lại những môn phái tầm thường không ngừng cạnh tranh với nhau.
Mặc dù nói là môn phái tầm thường nhưng sức ảnh hưởng của họ không hề nhỏ.
Vũ Tiên Hà đang thâu tóm những bậc anh tài của các môn phái như vậy, buộc họ phải chịu phục tùng dưới vạt váy của nàng ta.
“Mà! Có thể lần tới tiểu nữ không thể đến được, mong chư vị cảm thông cho tiểu nữ nhé.”
“Ôi, Vũ Tiểu thư sẽ không đến ư? Không lẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
“Dạo gần đây phía Thanh Thành có động thái mới nên tiểu nữ nhận được lệnh triệu tập từ bổn sơn rồi. Tất cả các môn đồ tục gia cũng phải đến bổn sơn không được sót một ai.”
“Chuyện đó…”
Đám nam nhân cảm thấy lo lắng tựa hồ đây là chuyện của chính bản thân họ.
Lúc đó, Cao Tống Nhạc lớn giọng hỏi.
“Không biết bọn ta có thể hợp sức với Nga Mi không?”
“Tiểu nữ hiểu tấm lòng của Cao Thiếu hiệp, nhưng tiểu nữ không thể làm thế được.”
“Chẳng lẽ chủ trương của phái Nga Mi là vậy sao?”
“Không phải, nhưng vì tiểu nữ thấy có lỗi nên vậy thôi ạ.”
“Nếu đã thế thì không thành vấn đề rồi. Cao Tống Nhạc này sẽ leo lên đỉnh Nga Mi để bảo vệ cho Vũ Tiểu thư.”
“Tại hạ cũng như vậy. Tại hạ sẽ vì Vũ Tiểu thư mà không từ mạng sống này.”
“Tại hạ cũng sẽ vì Tiểu thư mà lên đỉnh Nga Mi.”
Tầng tửu lâu này đột nhiên ồn ào trong giây lát.
Những kẻ bám theo Vũ Tiên Hà bảo rằng bọn họ sẽ vì nàng mà leo lên tận đỉnh Nga Mi Sơn.
Thế nhưng ánh mắt đang vẽ ra tương lai màu hồng của Vũ Tiên Hà đột nhiên dừng lại trước một người.
Nam nhân sở hữu ngoại hình vô cùng hút mắt đó chính là Phiêu Nguyệt.
Ánh mắt của Phiêu Nguyệt và Vũ Tiên Hà va vào nhau.
Khoảnh khắc đó, hai má Vũ Tiên Hà nhanh chóng đỏ bừng.
“A!”
Nàng bất giác thốt ra câu cảm thán.
Bởi vì nàng đã bị ngoại hình cùng khí chất khác người tỏa ra từ Phiêu Nguyệt áp đảo.
Đây là lần tiên nàng bị một nam nhân hớp hồn đến nhường này, Vũ Tiên Hà đã bị vẻ đẹp cuốn hút đó cướp mất đi tâm trí.
Vũ Tiên Hà nhìn chằm chằm Phiêu Nguyệt một hồi lâu, đột nhiên nàng để ý tia sáng đỏ mờ nhạt toát ra từ đồng tử của Phiêu Nguyệt. Thế nhưng nàng cảm thấy đôi mắt ấy có chút gì đó thần bí hơn là hung ác.
Tựa hồ đôi mắt kia được khảm một viên đá quý mang sắc đỏ vô cùng mê hoặc.
Vũ Tiên Hà vô thức tiến về phía Phiêu Nguyệt.
Nàng cười rạng rỡ rồi lên tiếng.
“Có vẻ lần đầu ngài đến đây nhỉ. Đã là người trong giang hồ thì tứ hải đều là đồng đạo. Ta là Vũ Tiên Hà của Bách Hoa Bang. Nếu không phiền xin hỏi cao danh quý tánh thiếu hiệp đây.”
Phiêu Nguyệt không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Vũ Tiên Hà.
Lúc đó, Vũ Tiên Hà cảm giác trái tim nàng đột nhiên rung động dữ dội.
Phản ứng này quả thật vô cùng kỳ lạ, đến nàng còn cảm thấy có chút bối rối.
Lúc này, Phiêu Nguyệt mới lên tiếng.
“Phiêu Nguyệt!”
“Ra là Phiêu thiếu hiệp. Không biết thiếu hiệp có phải là võ giả không ạ?”
“Tùy cô nương nghĩ.”
“Thiếu hiệp có lý do gì khó nói sao?”
“Chỉ là nam nhân mới gặp, cô có cần hỏi cặn kẽ vậy không?”
“Vâng! Ý thiếu hiệp là?”
Trước phản ứng bất ngờ của Phiêu Nguyệt, Vũ Tiên Hà không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Liền sau đó, Cố Tống Nhạc hét lớn.
“Sao ngươi dám lỗ mãng với Vũ Tiểu thư như thế hả? Còn không mau tạ lỗi với Tiểu thư đi!”
Gương mặt hắn ta lúc này lộ rõ nét ghen tỵ.
Trước giờ Vũ Tiên Hà chưa bao giờ bày tỏ sự quan tâm với hắn như thế.
Mặc dù nàng ta luôn tươi cười nhưng giữa bọn họ luôn có một bức tường vô hình ngăn cách. Thế nhưng, bây giờ trước mặt gã nam nhân xa lạ kia, nàng lại không hề dựng nên một bức tường nào cả.
Điều đó khiến hắn ta vô cùng phẫn nộ.
Hắn ta không thể nổi giận với Vũ Tiên Hà, vậy nên cơn thịnh nộ của hắn đương nhiên sẽ hướng về phía Phiêu Nguyệt.
“Tạ lỗi ư?”
“Đúng vậy! Ngươi mau quỳ xuống trịnh trọng tạ lỗi với nàng ấy đi. Nếu ngươi không làm thế, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
“Không để yên thì ngươi làm gì được ta?”
“Cái gì?”
“Dù ngươi có mù quáng vì nữ nhân này đến mức nào, cũng nên biết nhận thức kẻ nào nên hay không nên đụng vào chứ.”
“Ngươi dám mạo phạm ta như thế sao? Đúng là không thể tha thứ cho ngươi được.”
Roẹt!!
Cao Tống Nhạc rút thanh kiếm bên hông rồi vung về phía Phiêu Nguyệt.
“Hơ! Không được. Cao Thiếu hiệp!”
“Chết tiệt!”
Mấy gã nam nhân bên cạnh giật mình hét toáng lên, thế nhưng mũi kiếm của Cao Tống Nhạc đã gần chạm vào cổ họng của Phiêu Nguyệt.
Điểm yếu của Cao Tống Nhạc chính là mỗi lần giận dữ, hắn sẽ không tính toán trước sau mà tùy tiện vung kiếm. Nếu không phải hắn có Thanh Minh Bang chống lưng thì những chuyện rắc rối mà hắn gây ra đã không giải quyết ổn thỏa được rồi.
Đám nam nhân những tưởng lần này Cao Tống Nhạc lại gây ra họa lớn liền bất giác nhắm chặt mắt lại.
Mỗi lần Cao Tống Nhạc xuống tay đều rất tàn nhẫn, tựa hồ hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương. Vì thế vết thương trên người những kẻ đã từng bại dưới tay hắn đều vô cùng khó coi.
Bọn họ đoán lần này cũng thế. Thế nhưng, tiếng thét thảm thiết vang lên bên tai họ lại không phải là của Phiêu Nguyệt.
Đám nam nhân hé mắt nhìn, đập vào mắt là cảnh tượng thanh kiếm của Cao Tống Nhạc đang khựng lại trước Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt đã lùi lại một khoảng tránh được đường kiếm mà Cao Tống Nhạc vung ra.
Khoảnh khắc giữa thanh kiếm và Phiêu Nguyệt chỉ bằng một ngón tay.
Nếu sơ sẩy một chút, kiếm của Cao Tống Nhạc chắc chắn đã đâm thẳng vào cổ Phiêu Nguyệt. Ai cũng nghĩ rằng Phiêu Nguyệt hắn vận tốt nên mới tránh được một chiêu này. Thế nhưng, cảnh tượng tiếp theo đã khiến họ sáng mắt ra.
“Ngươi!”
Cao Tống Nhạc thi triển kiếm thức lần nữa.
Đây chính là Lôi Phong Kiếm Pháp (風劍法) tuyệt kỹ của Thanh Minh Bang.
Lôi Phong Kiếm Pháp được tạo nên từ bảy chiêu thức, đây là thứ kiếm pháp hung ác đến mức không thể gọi là chiêu thức mà phải gọi là sát chiêu.
Việc thi triển đến cả Lôi Phong Kiếm Pháp đã cho thấy cơn thịnh nộ của Cao Tống Nhạc khủng khiếp đến mức nào.
Xoẹt!
Cao Tống Nhạc liên tục thi triển tuyệt chiêu của Lôi Phong Kiếm Pháp. Thế nhưng kiếm của hắn vẫn không thể đụng tới một sợi tóc của Phiêu Nguyệt.
Khoảng cách vẫn luôn giữ đúng một ngón tay.
Mỗi lần hắn thi triển chiêu thức về trước, Phiêu Nguyệt sẽ lùi lại đúng chừng đó, Cao Tống Nhạc dừng lại lấy hơi thì Phiêu Nguyệt lại tiến lên một chút.
“A!”
“Hắn làm vậy cũng được sao?”
Tất cả mọi người ở đây đều là võ giả tu luyện võ công, vậy nên nhìn Phiêu Nguyệt bây giờ họ có thể đoán được cảnh giới của Phiêu Nguyệt cao cường đến mức nào.
Khoảng cách một ngón tay, chẳng khác nào đang đối diện với cái chết ngay trước mắt.
Nếu tính toán sai một li, lưỡi kiếm kia nhất định sẽ lấy mạng hắn ngay lập tức.
Việc duy trì khoảng cách như vậy nghĩa là hắn đã nắm bắt được hô hấp và giới hạn của đối phương. Thế nhưng, cho dù nắm bắt được đối phương, đôi khi cũng không thể nào bày ra bộ dáng tự tin tuyệt đối vào võ công của bản thân như thế được.
Ít nhất trong những võ giả ở đây, không ai có thể sánh với cảnh giới của Phiêu Nguyệt.
“Đi chết đi!”
Cao Tống Nhạc dồn hết sức vung kiếm.
Hắn liên tục thi triển tuyệt chiêu, thế nhưng mũi kiếm của hắn vẫn không thể chạm vào Phiêu Nguyệt.
Cao Tống Nhạc cảm giác hắn đang phải giao chiến với một linh hồn chứ không phải con người.
“Ngươi, ngươi dùng Tà Thuật (邪術) sao? Ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.”
Cao Tống Nhạc đinh ninh chuyển động khó hiểu của Phiêu Nguyệt chính là do dùng tà thuật mà ra. Bởi vì hắn hoàn toàn không thể đoán ra cách di chuyển của đó vận hành thế nào.
Thế nhưng, động tác giống như linh hồn mà Phiêu Nguyệt đang phô ra vốn không phải là tà thuật gì cả.
Đó là Đồng Điệu (同調) dựa trên cảm nhận cực kỳ tinh tế của các giác quan.
Sát pháp (殺法) chính là bộ pháp dùng trực giác đồng nhất chuyển động và hô hấp của bản thân với kẻ địch một cách chính xác nhất.
Phiêu Nguyệt đã nắm bắt cảnh giới của Cao Tống Nhạc thông qua sự đồng điệu này. Chỉ trong tích tắc, hắn đã tính được độ dài sải tay, giới hạn của thanh kiếm cũng như cách thức di chuyển của đối phương.
Chỉ cần sai sót một chút sẽ dẫn đến mất mạng, thế nhưng Phiêu Nguyệt lại rất thông thả dù đang trong tình thế mành chỉ treo chuông.
“Hộc hộc!”
Cao Tống Nhạc liên tục thở hồng hộc.
Hắn cảm giác như đang bị ma quỷ ám vậy.
Bởi vì cho dù hắn có vung kiếm bao nhiêu lần đi nữa, cũng không thể thu hẹp khoảng cách với Phiêu Nguyệt. Hắn dốc toàn lực để thi triển kiếm pháp, thế nên không lâu sau đã cạn kiệt sức lực mà thở dốc.
Phiêu Nguyệt nhìn Cao Tống Nhạc rồi lẩm bẩm.
“Ngươi chỉ được có thế thôi à.”
“Ngươi…. ngươi dám nói ai chỉ có thế hả?”
Cao Tống Nhạc phát tiết lập tức xông thẳng vào Phiêu Nguyệt. Hắn nghĩ lần này Phiêu Nguyệt chắc chắn sẽ phải lùi bước trước kiếm pháp khủng khiếp này. Thế nhưng, động tác của Phiêu Nguyệt lại vượt xa dự đoán của hắn.
Phiêu Nguyệt vặn mình như một con bạch xà, không biết tự lúc nào đã giáng một đòn vào ngực Cao Tống Nhạc.
Đó chính là Xà Hành Bộ (蛇行) tái hiện chân thực chuyển động của loài rắn.
“Hơ!”
Cao Tống Nhạc kinh ngạc trợn tròn mắt, lòng bàn tay Phiêu Nguyệt liền thúc vào cằm hắn. Khí lực bộc phát khiến đầu óc hắn chấn động một phen.
Lúc ấy, mắt Cao Tống Nhạc đã không còn tiêu điểm.
Ý thức hắn đang dần mất đi.
“Cao Thiếu hiệp!”
“Nhanh cứu hắn đi!”
Đám nam nhân trợn tròn mắt nhìn Cao Tống Nhạc gục ngã như một đống rơm mục. Dù sao đi nữa cũng phải cứu Cao Tống Nhạc khỏi tay Phiêu Nguyệt. Phải làm vậy thì mới giữ được địa vị của Thanh Nguyệt Hội.
Chính lúc ấy.
Xoẹt!
Hàng chục ám khí từ trong đai quần Phiêu Nguyệt vọt ra.