Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 77

Chương 77

“Sư phụ!”
Tiếng hét của Long Tuyết Lan vang vọng cả đại điện, phá vỡ sự im lặng từ nãy đến giờ.
Vù vù!
Bỗng một làn khí ba cường mãnh như cuồng phong quét mạnh vào trong đại điện.
Y phục của nàng phập phồng bay lên, mái tóc đen mượt dựng đứng đung đưa như những ngọn tảo biển.
Rầm rầm!
Đại điện rung lắc dữ dội, dường như muốn sụp đổ ngay tức khắc.
Long Tuyết Lan nhìn vào Cửu Hòa Sư Thái bằng ánh mắt chứa đựng đầy sự phẫn nộ.
Lần đầu tiên thấy được hình ảnh này của Long Tuyết Lan khiến các đệ tử Nga Mi Phái không khỏi kinh ngạc.
Khí cơ mà bọn họ cảm nhận được ở Long Tuyết Lan thực sự không thua kém gì Cửu Hòa Sư Thái cả.5
‘Ôi trời ạ!’
‘Tuyết Lan đã đạt đến cảnh giới này rồi sao?’
Những đệ tử đời thứ nhất của Nga Mi Phái cũng ngạc nhiên không kém.
Mặc dù bọn họ đã biết rằng Long Tuyết Lan có tài năng vô cùng xuất chúng rồi nhưng bình thường nàng ấy rất im lặng, hơn nữa cũng không khoe khoang với ai về thực lực của bản thân mình nên không ai nghĩ rằng nàng đã có thể leo lên tới cảnh giới này rồi.
Cửu Hòa Sư Thái cười nhẹ.
“Tuyết Lan!”3
“Rõ ràng là sư phụ đâu cần phải làm đến mức này. Chuyện này cũng đâu phải do cô ấy cố ý…”
Cơn giận của Long Tuyết Lan đạt đến cực độ.
Cái chết của Vũ Tiên Hà đã khiến cho nàng phải bộc lộ ra những gì mà nàng đã cố che giấu từ trước đến nay.
Long Tuyết Lan đã không thể nào dung thứ cho cái cách xem người khác chỉ là công cụ của Cửu Hòa Sư Thái được nữa rồi.
Khi thấy Long Tuyết Lan chống đối mình, Cửu Hòa Sư Thái vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Vì bà ta đã luôn muốn thấy được dáng vẻ này của Long Tuyết Lan.
Long Tuyết Lan đã luôn luôn che giấu bản thân mình.
Mặc dù nàng làm như thế một phần là do sự chèn ép của Tinh Hoa, nhưng quan trọng hơn hết là nàng không muốn bị Cửu Hòa Sư Thái lợi dụng.
Vốn dĩ, nàng đã luôn che giấu thực lực của bản thân cũng vì không muốn Cửu Hòa Sư Thái có thể lợi dụng nàng theo ý muốn của bà ấy. Và việc nàng không thể kiềm chế được cơn giận và thể hiện thực lực của bản thân mình ra thế này đã khiến cho Cửu Hòa Sư Thái có một cái cớ để lợi dụng nàng.
Long Tuyết Lan biết rõ chuyện đó. Nhưng lần này, nàng hoàn toàn không thể nhịn được nữa rồi.
“Dù cô ấy có làm sai việc gì đi chăng nữa thì cũng không thể giết cô ấy như thế này được.”
“Kẻ gây ra tội đáng chết thì phải chết.”
“Sư phụ!”
“Tuyết Lan, con phải nhớ rõ điều này. Nếu con bỏ qua lần một lần hai, chắc chắn sẽ có lần thứ ba và rồi mọi chuyện sẽ tiếp diễn mà không có hồi kết… Vậy nên chúng ta phải dùng Nhất Phạt Bách Giới để giữ được kỷ cương.”6
“…”
“Có thể giờ con vẫn chưa hiểu ý của ta. Nhưng rồi một ngày nào đó, khi con leo lên vị trí hiện tại của ta thì con sẽ hiểu thôi. Vậy nên con đừng nũng nịu nữa, mau quay trở về vị trí của mình đi.”
“Sư phụ!”
“Nhanh lên!”
Tông giọng của Cửu Hòa Sư Thái hệt như một con quạ đen đang gào thét làm cho Long Tuyết Lan phải ngậm chặt miệng.
Giờ nàng mới nhận ra.
Dù bản thân có nói gì đi chăng nữa thì con người đang ở trước mắt nàng đây sẽ tuyệt đối không bao giờ nghe theo lời của nàng.
Mỗi người có một tiêu chuẩn nhìn người khác nhau, nhưng cái cách mà sư phụ nàng đánh giá và phân loại người khác chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ duy nhất chính là nhẫn tâm.
Cửu Hòa Sư Thái tuyệt đối không dùng đến hai chữ từ bi với những người không thể chạm đến trình độ mà Cửu Hòa Sư Thái mong muốn. Và tiểu môn chủ của Bách Hoa Môn là Vũ Tiên Hà chính là một trong số những người đó.
Cái chết của Vũ Tiên Hà chính là lời cảnh báo cho những võ giả của Nga Mi Phái và Bách Hoa Môn. Long Tuyết Lan cũng biết rằng đã có vô số người bị Cửu Hòa Sư Thái lợi dụng và vứt đi như Vũ Tiên Hà nên nàng mới căm ghét Cửu Hòa Sư Thái như vậy.
Bảy năm trước, nếu Vũ Quân Thương không chết dưới tay của Phiêu Nguyệt thì có lẽ giờ nàng chỉ là một con cờ của Cửu Hòa Sư Thái mà thôi.
Long Tuyết Lan cắn răng quay về chỗ của mình.
Trên môi Cửu Hòa Sư Thái thoáng qua một nụ cười hả hê. Nhưng chỉ vài giây sau, bà ta đã đổi qua ánh mắt sắc lạnh nhìn vào những đệ tử của mình.
“Dọn dẹp thi thể của ả đi.”
Bà ta nói rồi chỉ vào thi thể của Vũ Tiên Hà đang nằm ở giữa đại điện.
“Hức!”
“Tiểu môn chủ ơi!”
Những võ giả của Bách Hoa Môn nghẹn ngào mang thi thể của Vũ Tiên Hà đi.2
Bỗng dưng mất đi cả môn chủ và tiểu môn chủ của mình, những võ giả của Bách Hoa Môn giờ đây thất thần như người vô hồn.
Cửu Hòa Sư Thái nói với bọn họ.
“Dù gì thì Bách Hoa Môn cũng là một nhánh có chung gốc rễ với Nga Mi Phái nên từ giờ ta sẽ thu nhận lại các ngươi.”
Chẳng có ai dám chống lại lệnh của Cửu Hòa Sư Thái cả.
Vì họ sợ nếu họ đứng ra, họ sẽ gặp phải thảm cảnh như Vũ Tiên Hà.
Tâm trạng của Trương Vũ Lượng có chút lắng xuống.
‘Đúng là cáo già chín đuôi.’
Cửu Hòa Sư Thái chỉ mới dùng một chiêu mà đã có thể thâu tóm được bầu không khí của nơi này rồi.
Giả dụ như việc làm sai trái của Vũ Tiên Hà không bị phát hiện đi chăng nữa thì Cửu Hòa Sư Thái vẫn sẽ viện cớ gì đó rồi giết chết nàng ta mà thôi. Vì phải làm như thế bà ta mới có thể khiến cho Bách Hoa Môn toàn tâm toàn ý phục tùng cho bà ta.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như bà ta bị kích động nên mới vô tình giết Vũ Tiên Hà, nhưng thực ra bên trong bà ta đã tính toán hết cả rồi.
‘Mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.’
Nếu là đối đầu với vũ lực, thì cuộc mua bán này không có gì là khó.
Nhưng đối tượng lại là Cửu Hòa Sư Thái có mưu kế khôn lường. Hơn nữa, võ công của bà ta cũng không phải thuộc loại yếu kém gì nên lại càng khó.
Người có thể sánh vai với tuyệt đối cao thủ Vũ Tịnh Chân Nhân của Thanh Thành Phái ở Tứ Xuyên này chính là Cửu Hòa Sư Thái.
Và Cửu Hòa Sư Thái là người khó tính hơn bất cứ ai mà Trương Vũ Lượng từng gặp.
Bỗng dưng Cửu Hòa Sư Thái bắt chuyện với Trương Vũ Lượng làm y cắt đứt dòng suy nghĩ của mình.3
“Trương đoàn chủ.”
“Vâng!”
“Có vẻ đã tới lúc để đoàn chủ phải hành động rồi.”
“Chuyện gì?”
“Dẫn dắt Hắc Vân Binh Đoàn săn bắt Phiêu Nguyệt.”
“Huy động cả Hắc Vân Binh Đoàn chỉ để bắt một tên thích khách sao?”
“Chỉ vì một tên thích khách đó thôi mà bổn phái cùng Bách Hoa Môn đã bị thiệt hại lớn đến nhường này. Hơn nữa hắn còn khiến cho mối quan hệ giữa bổn môn và Thanh Thành Phái trở nên tệ đến mức không thể khôi phục như ban đầu được nữa.”
Đôi mắt của Cửu Hòa Sư Thái bỗng trở nên bất an.
Bà ta nói tiếp.
“Nếu cứ để hắn tung hoành như thế này mãi thì bọn ta sẽ bị thiệt hại lớn trước khi chiến đấu một trận thực sự với Thanh Thành Phái mất. Vậy nên chúng ta phải loại bỏ hắn ta trước. Dù gì thì việc bắt hắn vẫn cấp bách hơn việc đối đầu với Thanh Thành Phái lúc này.”
“Hừm! 350 người của Hắc Vân Binh Đoàn phải ra mặt chỉ để bắt một tên thích khách thôi sao? Hình như cuộc mua bán này không có lợi lắm thì phải.”
“Ta sẽ giúp cho Hắc Vân Binh Đoàn an cư ở một nơi ở gần thành đô.”0
“…”
“Và ngăn chặn không cho bất kỳ môn phái nào ở Tứ Xuyên này dám đụng vào Hắc Vân Binh Đoàn. Hơn nữa ta sẽ cho đoàn chủ quyền giao thương ở tái ngoại. Thế nào? Vẫn chưa có lời sao?”
“Haha! Vậy thì ta không có lý do gì để từ chối rồi. Bà có thể viết văn thư cho ta chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Cửu Hòa Sư Thái đáp lời một cách phấn khởi khiến cho Trương Vũ Lượng khẽ nhíu mày.
Việc Cửu Hòa Sư Thái chấp thuận một cách đơn giản thế này đúng là kỳ lạ.
Trương Vũ Lượng nhìn qua Cao đạo sĩ.
Cao đạo sĩ gật đầu. Tức là bảo y mau mau đồng ý đi.
Đây là một cơ hội quý giá để đặt được nền móng cơ bản ở thành Tứ Xuyên. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này không biết bao giờ mới có thể gặp lại lần nữa.
Cao đạo sĩ vội vàng truyền tín hiệu cho Trương Vũ Lượng mau mau chấp thuận.
Trương Vũ Lượng nói một cách chắc nịch.
“Được. Bọn ta sẽ đi bắt Phiêu Nguyệt. Thay vào đó, bà nhất định phải giữ lời hứa.”
“Đương nhiên rồi.”
Trương Vũ Lượng vừa đồng ý là Cửu Hòa Sư Thái viết một văn thư giao ước ngay tại chỗ.
Thậm chí bà ta còn chỉ đích danh Trương Vũ Lượng trong văn thư.
Trương Vũ Lượng cẩn thận cất văn thư mà Cửu Hòa Sư Thái đã viết vào trong ngực.
Chỉ cần có được văn thư này, hắn sẽ có thể định cư ở Tứ Xuyên này. Chỉ cần có thể lưu lại nơi đây, y tự tin mình có thể nuôi dưỡng Hắc Vân Binh Đoàn trở nên lớn mạnh không thua kém một môn phái nào ở thành Tứ Xuyên.
Hơn nữa, y còn được quyền giao thương ở tái ngoại. Nếu vậy thì cuộc giao dịch lần này giống như một mỏ vàng rồi.
Ngay lúc đó, Cửu Hòa Sư Thái dội một gáo nước lạnh vào người của y.
“Cũng không có gì để vui mừng đâu. Nếu đoàn chủ không mang được thủ cấp của Phiêu Nguyệt về đây thì văn thư xem như vô hiệu.”
“Bà yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Xem ra đoàn chủ rất tự tin.”
“Cửu Hòa Sư Thái sẽ không thể ngờ được đâu. Những chuyện mà ta đã làm cũng như là những chuyện mà ta có thể làm.”
“Chỉ nói bằng lời thôi thì chuyện gì mà chẳng làm được. Ta không tin vào những người quá nhiều lời đâu.”
“Hô hô! Bà cứ nhìn vào kết quả là biết ngay thôi.”
Trương Vũ Lượng đứng dậy.
Nhận được văn thư rồi, y cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nơi này nữa.
Trương Vũ Lượng cùng Cao đạo sĩ bước ra ngoài.
Hai người vừa mất bóng, một đệ tử cẩn trọng nói với Cửu Hòa Sư Thái.
“Chúng ta có thể tin vào bọn họ không ạ?”
“Bọn họ chỉ là những kẻ lãng nhân, sao chúng ta có thể tin vào chúng được. Niềm tin lúc này không quan trọng. Quan trọng là tham vọng của chúng.”
“Tham vọng?”
“Phải! Bọn chúng cần một danh phận để bám rễ tại Tứ Xuyên. Và tham vọng của chúng là tạo nên một pháo đài thép để không một ai có thể xâm phạm sau khi bám rễ tại đây và lôi kéo những lãng nhân khác đến.”
“Nếu vậy thì đây chẳng phải đây là một chuyện nguy hiểm ạ? Nếu chúng ta để những kẻ nguy hiểm như thế tiến vào thành Tứ Xuyên e rằng sẽ có hậu họa về sau.”
“Sẽ như vậy nếu Hắc Vân Binh Đoàn có thể thực sự bám rễ được ở thành Tứ Xuyên này.”
Nụ cười nở trên môi Cửu Hòa Sư Thái lúc này chứa đựng đầy hàm ý.
***
Thi thể của Vũ Tiên Hà được phủ lên bằng một tấm chiếu rồi vứt trên Dã Sơn ở tái ngoại.
Những người không có gia đình thân thích sẽ được vứt ở ngọn núi này. Đây vốn không phải một nơi phù hợp để chôn một người như Vũ Tiên Hà.
Ít nhất là khi Bách Hoa Môn vẫn còn nguyên vẹn.
Giờ đây, Bách Hoa Môn đã hoàn toàn trực thuộc Nga Mi Phái rồi. Và Cửu Hòa Sư Thái đối xử với Vũ Tiên Hà như một tội nhân đã bán đứng Nga Mi Phái nên những đệ tử của Bách Hoa Môn không thể xây cho Vũ Tiên Hà một ngôi mộ đàng hoàng được.
“Hức!”
Nước mắt của bọn họ rơi không ngừng, họ vừa khóc, vừa quay trở về thành đô.
Grừu!
Một bầy chó hoang kéo đến khi ngửi thấy mùi của xác chết.
Chúng nó đặt mũi lên tấm chiếu hít hà, nước miếng ứa ra tứ tung.
Con chó đầu đàn mở miệng định ngoạm vào thi thể của Vũ Tiên Hà thì bốp!
Một hòn đá từ đâu bay đến đập vào đầu con chó đầu đàn. Bọn chó giật nảy mình quay về hướng viên đá bay tới một cách đề phòng.
Lúc ấy, từ trong bóng tôi, một nam nhân mặc tiễn y hoa lệ xuất hiện.
Đó chính là Phiêu Nguyệt.
Bầy chó hoang kia chạy khiếp vía khi thấy Phiêu Nguyệt xuất hiện. Bản năng mách bảo cho bọn chúng rằng Phiêu Nguyệt ở một đẳng cấp khác với bọn chúng.
Phiêu Nguyệt bước từng bước về tấm chiếu phủ lên thi thể của Vũ Tiên Hà.
Khi vừa dở tấm chiếu ra, thi thể chết thảm của Vũ Tiên Hà hiện ra với cái đầu vỡ nát.
Phiêu Nguyệt ôm thi thể của Vũ Tiên Hà lên.
Mặc dù mối quan hệ này chỉ là đôi bên lợi dụng nhau nên hắn cũng không có chút tình cảm hay có lỗi gì với nàng ấy cả. Dù vậy thì hắn nghĩ ít nhất hắn cũng nên chôn thi thể của nàng ta ở một nơi tử tế hơn nơi này.
Phiêu Nguyệt ôm thi thể của Vũ Tiên Hà đến một nơi có nhiều nắng. Hắn đích thân đào đất rồi an táng cho nàng.
Hắn còn sợ Nga Mi Phái sẽ đào bới ngôi mộ của nàng lên nên đã xây một nấm mồ thật lớn cho nàng.
Phiêu Nguyệt ngồi cạnh ngôi mộ rồi nhìn về phía thành đô.
Thành đô lúc này chẳng khác gì một quả bom đang chực chờ để nổ.
Cuộc chiến của Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái đã làm ra điều đó. Nhưng người đã dẫn dắt mọi việc đi đến mức này chính là Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt đã đẩy cuộc chiến giữa hai môn phái đến mức độ trầm trọng khiến cho tất cả những môn phái ở thành Tứ Xuyên phải chia ra làm hai và đối đầu với nhau.
Mặc dù cho tới hiện tại, đã có rất nhiều người phải ngã xuống rồi, nhưng trong tương lai, sẽ còn có nhiều người phải ngã xuống hơn nữa. Dẫu vậy thì Phiêu Nguyệt vẫn không cảm thấy hối hận về những việc hắn đã làm.
Đã tới lúc này rồi, hắn không nghĩ đến việc quay đầu nữa.
Dẫu kết quả có ra sao thì hắn vẫn phải đi đến cùng.
Có khi, điểm dừng của mọi chuyện chính là cái chết của bản thân hắn cũng nên.
Phiêu Nguyệt nằm dài bên ngôi mộ rồi nhìn lên bầu trời cao kia.
Ánh nắng chói chang của bầu trời xanh thẳm thu vào tầm mắt hắn. Đây là khung cảnh mà hắn đã không thể tưởng tượng được rằng mình có thể thấy được nó khi còn ở dưới tầng hầm núi Không Động.
Hắn vừa ngắm bầu trời xanh kia vừa lẩm bẩm.
“Ta sẽ không nói lời xin lỗi với cô đâu. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nhưng mà ta có thể trả thù cho cô. Ta sẽ cho bà ta trải nghiệm nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng.”
Phiêu Nguyệt nằm yên một lúc lâu mà không hề động đậy.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, hắn mới chịu đứng dậy. Hắn di chuyển trong bóng tối mịt mù rồi xuống Dã Sơn.
Phiêu Nguyệt từng bước hướng về thành đô.
Con đường về thành đô vắng vẻ, chỉ lưa thưa một vài bóng người.
Nhờ thế mà hắn có thể tự do tự tại bước đi giữa con đường chứ không cần phải để ý đến ánh nhìn của người khác nhưng Phiêu Nguyệt vẫn dùng khăn che nửa mặt để phòng hờ.
Vì giờ Phiêu Nguyệt giờ đã là người nổi tiếng theo nhiều mặt.
Hắn đã thu hút được ánh mắt của mọi người bởi gương mặt quá anh tuấn.
Hắn có thể tự do đi lại nếu bản thể của hắn chưa bị phát hiện, nhưng lúc này thì không thể nữa rồi.
Thanh Thành Phái thì hắn không rõ nhưng Nga Mi Phái lúc này chắc chắn đã biết được về bản thể của hắn rồi.
Cái chết của Vũ Tiên Hà chính là minh chứng cho điều đó.
Thật ra đây cũng là ý đồ của Phiêu Nguyệt.
Nếu không để lộ ra bản thể thì hắn có thể ám sát bọn chúng một cách dễ dàng nhưng nếu như thế thì nỗi sợ mà đối phương cảm nhận được sẽ bị giảm đi một nửa.
Đó chính là lý do tại sao Phiêu Nguyệt lại để lộ bản thể của mình.
Bằng không, bọn chúng đã phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể biết được bản thể của Phiêu Nguyệt rồi.
Phiêu Nguyệt lẳng lặng bước về phía thành đô.
Hắn ghé vào một khách điếm ở ngoại thành.
Hắn bước vào trong khách điếm nhưng không có một ai quan tâm đến hắn cả. Mặc dù lúc này hắn đang đeo khăn che đến nửa mặt.
Hầu hết tất cả mọi người ở đây đều không quan tâm đến chuyện của người khác, chỉ quan tâm đến chuyện của mình. Và những người ở trong khách điếm này cũng vậy.
Một đám người cùng nhau nói hăng say về những chuyện xảy ra ở thành đô hôm nay.
“Nghe nói Cửu Hòa Sư Thái tới thành đô rồi à?”
“Không những thế, vừa đến Bách Hoa Môn một cái là bà ấy làm một chưởng cho Vũ tiểu thư đi luôn rồi.”
“Không thể nào, sao bà ấy lại làm thế với Vũ tiểu thư chứ?”
“Ai mà biết được. Mà ngươi cũng cẩn thận đấy. Nhỡ mà bị bắt vì mắc sai lầm gì đó rồi bị giống nàng ấy cũng nên.”
“Sợ thật.”
Nam nhân kia mới tưởng tượng thôi cũng đã thấy rùng mình.
Phiêu Nguyệt lặng lẽ ngồi vào bàn lắng nghe câu chuyện của bọn họ.
Vì biết đâu, một chút điều nhỏ nhặt thôi cũng có thể trở thành thông tin quan trọng đối với hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất