Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 79

Chương 79

Phiêu Nguyệt nói.
“Ta nhớ là ta đã từ chối lời đề nghị đó rồi mà.”
“Khi đó khác, bây giờ khác.”
“Có gì khác?”
“Lúc đó bọn muội thật sự chỉ có ý định chiêu mộ huynh thôi, còn đề án lần này lấy là để đảm bảo tính mạng cho huynh. Nga Mi Phái đã ủy thác cho bọn muội mang thủ cấp của huynh về. Vậy nên, đề án của bọn muội lần này không đơn thuần chỉ là một đề án chiêu mộ huynh mà còn là cách duy nhất để có thể cứu mạng huynh nữa.”
“…”
“Ca ca đẹp trai nghĩ cho kỹ đi. Lần này mà từ chối bọn muội nữa là không có cơ hội nào nữa đâu đó nha. Muội thực lòng rất muốn huynh chấp nhận đề án của bọn muội. Chứ để gương mặt đẹp trai này lìa đời thì tiếc chết đi được.”
Uỳnh!
Một tiếng động nặng nề phát ra, thân hình cao lớn của một hòa thượng xuất hiện phía sau Phiêu Nguyệt. Hắn chính là Huyết Tăng lúc nào cũng bám dính lấy Hứa Lan Châu.
Huyết Tăng chắp tay nói.5
“A di đà phật! Tiểu tăng cũng thấy thí chủ nên chấp nhận đề án của Lan Châu thì hơn.”
Lời nói thì trịnh trọng, nhưng khí tức cùng nội dung hàm ý thì không hề như vậy.
Toàn thân của Huyết Tăng đang tỏa ra đầy khí thế cường mãnh uy hiếp Phiêu Nguyệt.
Ngay lúc đó lại có một giọng nói khác vang lên.
“Thật là! Thu cái khí thế đó vào đi. Ngươi định đi giết ai đấy à? Sao mà nhìn người ta hung tợn thế không biết.”
Cao đạo sĩ xuất hiện, hắn dùng tay vỗ vỗ lên vai của Huyết Tăng rồi tiến đến gần Phiêu Nguyệt.
“Lâu rồi không gặp. Các hạ vẫn anh tuấn như mọi khi. Chết tiệt! Đúng là ghen tị quá đi mất. Nếu ta sở hữu được gương mặt như thế kia thì sướng biết bao nhiêu nhỉ? Nhưng mà chắc kiếp này của ta không cho phép ta được tận hưởng chuyện đó rồi.”
“…”
“Gặp được mặt các hạ khó thật luôn đấy. Mà cũng đúng, các hạ chăm chỉ đi lang thang đây đó thế kia nên sao có thể dễ dàng gặp mặt được. Nhưng mà dữ dằn thật. Các hạ đã đi qua đi lại giữa hai bên Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái rồi ly gián bọn chúng như thế sao. Nhờ vậy mà bọn ta gặp may đấy.”
Cao đạo sĩ ngồi phịch xuống bên cạnh Hứa Lan Châu.
Hứa Lan Châu khẽ nhíu mày như thể không hài lòng, nhưng nàng vẫn im lặng mà không nói gì cả.
Cao đạo sĩ ranh mãnh nhìn chằm chằm vào Phiêu Nguyệt.
“Lan Châu đã nóng lòng mong mỏi như thế này rồi sao các hạ còn không bắt bắt tay với bọn ta đi. Với năng lực như các hạ thì sẽ được đoàn chủ trọng dụng đấy.”
“Các người đã nhận được ủy thác từ Nga Mi Phái mà? Có thể thu hồi dễ như vậy sao?”
“Còn việc gì mà không thể làm được chứ? Cứ lừa bọn họ đã giết các hạ là được rồi. Đến khi Nga Mi Phái biết được sự thật thì bọn ta cũng đã có được một vị trí vững chắc ở thành Tứ Xuyên này. Đến lúc đó thì bọn họ làm gì được bọn ta đâu chứ.”
“Các người phản bội người ủy thác mình như vậy sao? Chẳng phải đối với các lãng nhân, điều quan trọng nhất chính là lòng tin à?”
“Hờ hờ! Dạo này ai lại còn dùng mấy thứ cổ hủ đó nữa? Có thể các hạ cũng biết rồi nhưng mà thứ quan trọng nhất trên thế gian này là tiền mới đúng. Chỉ có giá trị của đồng tiền mới không thay đổi theo thời gian thôi.”
Cao đạo sĩ giả vờ xoa xoa hai ngón tay vào nhau như thể hắn đang mân mê một đồng tiền trong bàn tay vậy.3
“Chỉ cần các hạ gia nhập binh đoàn của bọn ta, nếu muốn trở thành phó đoàn chủ luôn cũng được ấy chứ. Vì bọn ta cũng cần một người nham hiểm như các hạ.”6
“Ta từ chối.”
“Sao mà từ chối nhanh vậy? Lý do là gì thế?”
“Có thể đối với lãng nhân, đồng tiền là quan trọng nhất nhưng đối với thích khách, lòng tin mới là thứ quan trọng.”
“Lòng tin? Sao mà các hạ lạc hậu thế. Chỉ vì lý do đó thôi mà các hạ từ chối đề án của bọn ta á. Đúng là không thể hiểu nổi mà.”
“Ta cũng không nghĩ các người có thể hiểu được. Nhưng nếu có một điều duy nhất mà ta mong muốn, thì đó chính là các ngươi đừng cản trở việc ta được ủy thác.”
“Ủy thác? Ủy thác gì? Không lẽ các hạ gây ra những chuyện này là vì nhận được ủy thác của người khác sao?”
Cao đạo sĩ cao giọng.
Nếu Phiêu Nguyệt thực sự nhận ủy thác từ một ai đó nên mới làm ra chuyện này thì tức là phía sau hắn còn có một người nữa.
Hứa Lan Châu gạn hỏi.
“Người ủy thác là ai vậy?”
Phiêu Nguyệt không trả lời.
Lúc này, những gì mà Lý Mẫn nói khi đang hấp hối ngày ấy chợt luẩn quẩn bên tai hắn.
… Ước gì bọn chúng có thể cảm nhận được cảm giác này giống ta. Cái cảm giác khổ sở khi bị giẫm đạp nhưng không có sức mạnh để có thể chống đối…2
Đó đơn thuần là lời trăng trối của Lý Mẫn, nhưng Phiêu Nguyệt lại xem những lời nói đó chính là ủy thác của nàng dù cho hắn chả được trả một đồng nào cho cuộc ủy thác này.
Đã bảy năm trôi qua rồi.
Đây là chuyện mà chỉ có mỗi hắn vẫn còn nhớ.
Bây giờ đã không còn một ai bên cạnh để khuyên nhủ hắn dừng lại cả.
Nhưng Phiêu Nguyệt cũng không có ý định ngừng lại.
Bởi vì hắn là thích khách.
Mặc dù hắn được sinh ra là một người bình thường, nhưng hắn đã được nuôi dưỡng để trở thành một thích khách.
Đến lúc này rồi, việc thay đổi nhận thức về một điều gì đó đã găm sâu vào tận xương tủy là một điều không thể.
Bởi vì đặc tính của Phiêu Nguyệt vốn là như thế.
Giọng nói của Cao đạo sĩ kéo Phiêu Nguyệt về thực tại.3
“Ta hỏi lần cuối. Người ủy thác là ai vậy?”
Có vẻ như Cao đạo sĩ nghĩ đây là một chuyện quan trọng nên hắn dồn dập hỏi với tông giọng sắc lạnh, không giống với Cao đạo sĩ thường ngày một chút nào.
Hứa Lan Châu chen ngang.
“Một mụ đàn bà chăng…”
“Ngươi nói vậy là sao?”
“Lý do để nam nhân đánh cược cả mạng sống của mình vào một điều bất khả thi chỉ có một. Đó chính là vì việc đó có liên quan đến nữ nhân.”
Với trực giác mà một nữ nhân có, Hứa Lan Châu suy luận rằng chuyện này rõ ràng là có liên quan đến nữ nhân nào đó. Mặc dù nàng vẫn không biết lý do cụ thể là gì.
Cao đạo sĩ cười lớn.
“Là ủy thác của nữ nhân sao? Nhìn vậy thôi chứ các hạ cũng cảm tính phết nhỉ. Dại thật đấy.”
Cao đạo sĩ thật không thể hiểu nổi sao Phiêu Nguyệt lại chỉ vì một ủy thác của nữ nhân mà có thể đem tính mạng của bản thân mình ra đánh cược như vậy.
Cũng có thể giá trị quan của hắn trái ngược với điều đó cũng nên.
Hứa Lan Châu hằn học nhìn Phiêu Nguyệt bằng ánh mắt hung tợn.0
“Là con ả nào vậy?”
Cảm xúc ẩn chứa trong tông giọng lúc này của nàng ấy đích thị là ghen rồi.
Nếu là bình thường thì Cao đạo sĩ sẽ trêu ghẹo Hứa Lan Châu tới bến, nhưng lúc này hắn lại không làm vậy.
Vì theo kinh nghiệm của hắn, lúc này không đụng vào Hứa Lan Châu vẫn tốt hơn.
Hứa Lan Châu tiếp tục hỏi tới tấp.
“Mau nói đi. Rốt cuộc đó là con ả nào?”
Rầm!
Hứa Lan Châu không kìm được cơn giận đấm mạnh xuống mặt bàn.
Mặt bàn vỡ vụn, thức ăn được đặt trên bàn văng đi tứ tung.
Cảm thấy như thế còn chưa đủ, Hứa Lan Châu còn đưa tay định tát Phiêu Nguyệt. Cơn ghen đã khiến nàng mất đi lý trí rồi.
Ngay khi nàng dơ tay lên, Phiêu Nguyệt đá vào chiếc bàn đã vỡ nát.
Rầm!
“Khực!”
Chiếc bàn va đập mạnh vào cơ thể của Hứa Lan Châu.
“Lan Châu.”
“A di đà phật!”
Cao đạo sĩ cùng Huyết Tăng di chuyển cùng lúc khi thấy Hứa Lan Châu đang lảo đảo.
Mặc dù thường ngày bọn họ bực tức vì không thể giết chết được người kia nhưng thực chất bọn họ cực kỳ quý trọng nhau.
Dù gì thì Phiêu Nguyệt cũng cần bị trừ khử.
Bọn họ đã nhận được ủy thác từ Nga Mi Phái, một phần của Hắc Vân Binh Đoàn cũng đã chuẩn bị.
“Hây!”
Huyết Tăng hô hào lấy khí thế rồi xòe tay ra. Ngay lúc đó, một chưởng lực hùng mạnh hướng về phía Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt không bật lại chưởng lực đó mà bay vào không trung.
Rầm!
Phiêu Nguyệt phá vỡ mái nhà của khách điếm rồi phóng lên không trung.
Ngay khi Phiêu Nguyệt vừa nhảy ra, khoảng mười kẻ đang nấp sẵn trên mái nhà vây quanh Phiêu Nguyệt.
“Chính là hắn.”
“Phiêu Nguyệt chạy trốn rồi.”
Những võ giả ấy gào thét khi thấy Phiêu Nguyệt lộ ra.
Đó chính là những lãng nhân của Hắc Vân Binh Đoàn.
Bọn họ đã bố trí sẵn ở mỗi con hẻm.
Hắc Vân Binh Đoàn đã dựng nên một vòng vây bao quanh khách điếm mà Phiêu Nguyệt đang tá túc.
Trương Vũ Lượng nhìn vào Phiêu Nguyệt rồi cười nhạt.
“Cuối cùng cáo cũng chịu rời khỏi hang rồi.”
Đi tìm Phiêu Nguyệt chẳng khác gì đi tìm một con cáo đang ẩn nấp trong hang cả. Mặc dù Phiêu Nguyệt vẫn đi qua đi lại trong thành đô với gương mặt được che một cách kín đáo nhưng hắn tuyệt đối không để lại một chút vết tích nào của bản thân cả.
Cũng nhờ thế mà Hắc Vân Binh Đoàn đã phải vất vả lắm mới có thể tìm thấy được Phiêu Nguyệt.
Trương Vũ Lượng đã phải huy động toàn bộ lực lượng lục lọi suốt thành đô để có thể tìm được Phiêu Nguyệt. Cuối cùng sau bốn ngày vất vả, y cũng đã có thể tìm thấy Phiêu Nguyệt.
Thoạt đầu, y cứ tưởng là Phiêu Nguyệt sẽ ở tại một khách điếm gần Bách Hoa Môn - nơi mà binh lực của Nga Mi Phái đang ở đó nhưng thì ra không phải vậy.
Phiêu Nguyệt đặt chân xuống mái nhà của khách điếm.
Theo sau là Hứa Lan Châu, Huyết Tăng và Cao đạo sĩ đã chạy theo và bao vây xung quanh Phiêu Nguyệt. Nhưng Phiêu Nguyệt chẳng thèm quan tâm lấy bọn họ, ánh mắt vẫn ghim chặt vào Trương Vũ Lượng.
“Có vẻ như ngươi đã nhận lệnh của Cửu Hòa Sư Thái.”
“Hô hô! Đó là một đề án khó lòng mà từ chối được.”
“Vậy nên ngươi mới huy động toàn lực để bắt một mình ta sao?”
“Các hạ phải hiểu cho ta chứ. Các hạ vốn là người khó đoán nên bọn ta cũng phải chuẩn bị thật chu đoàn. Các hạ có thể xem đây là vinh dự của mình. Vì đây là lần đầu tiên ta huy động cả Hắc Vân Binh Đoàn chỉ để bắt một người.”
“Ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì quyết định đó của ngươi.”
“Hối hận sao? Người hối hận phải là các hạ chứ.”
“Đáng ra ta phải cảnh báo trước với các người là đừng xen vào cuộc chiến của ta.”
Giọng nói của Phiêu Nguyệt điềm tĩnh đến kỳ lạ.
Trương Vũ Lượng bỗng dưng cảm thấy xương sống lạnh buốt.
Đôi mắt của y chợt dao động, y cảm giác như từng dây thần kinh trong đầu mình đang gào thét, tóc gáy của y đang dựng đứng hết cả lên.
‘Chuyện gì thế này?’
Cảm giác lạ lẫm mà lần đầu tiên y cảm nhận được khiến cho y rùng mình.
Trương Vũ Lượng vô thức gào lên.
“Bắt lấy hắn!”
Trương Vũ Lượng vừa dứt câu, Hứa Lan Châu, Cao đạo sĩ cùng Huyết Tăng cùng lao vào tấn công Phiêu Nguyệt một cách đáng sợ.
“Hây!”
“Cha!”
“A di đà phật!”
Hứa Lan Châu vung cây roi da nhắm đến hông của Phiêu Nguyệt còn Cao đạo sĩ dùng chưởng lực để chặn đường thoát của Phiêu Nguyệt.
Đòn tấn công uy lực nhất thuộc về phần của Huyết Tăng.
Y vừa vung nắm đấm, một quyền khí hùng mãnh hướng thẳng về phía chính diện của Phiêu Nguyệt.
Uỳnh uỳnh!
Ba cao thủ hợp công làm cho quyền khí cường mãnh quét mạnh như giông bão.
Ở chính giữa họ chính là Phiêu Nguyệt.
Tà áo của hắn bay phấp phới một cách điên cuồng. Nhưng hắn vẫn đứng yên, không hề chuyển động.
Hắc Vân Binh Đoàn di chuyển một cách có trật tự hệt như bọn họ là sinh vật đơn nhất.
Mục tiêu của họ chỉ có một, đó chính là Phiêu Nguyệt.
“Ngươi nhìn đi đâu vậy hả?”
“Ngươi dám xem thường bọn ta à?”
Hứa Lan Châu cùng Cao đạo sĩ tức giận khi thấy Phiêu Nguyệt đến cuối cùng vẫn không chịu nhúc nhích.
Khoảnh khắc cây roi da của Hứa Lan Châu, chưởng lực của Cao đạo sĩ và quyền khí của Huyết Tăng đánh trúng vào cơ thể của Phiêu Nguyệt ai cũng nghĩ có lẽ giờ đã quá muộn để có thể né được những đòn tấn công này.
Cả Trương Vũ Lượng đang quan sát từ bên dưới cũng nghĩ vậy.
Và lúc đó, một chuyện khó tin đã xảy ra.
Hình bóng của Phiêu Nguyệt đã hoàn toàn biết mất khỏi tầm nhìn của bọn họ. Đòn tấn công của ba người kia không chém vào người mà chỉ chém vào không trung.
“Chuyện gì vậy?”
Cả ba người đồng thời kinh ngạc khi thấy khung cảnh không thể ngờ diễn ra trước mắt.
Bọn họ vốn là những cao thủ tiêu biểu trong giang hồ. Vậy nên bọn họ không thể tin được có một Khinh Thân Thuật có thể đánh lừa thị giác của họ và giúp cho Phiêu Nguyệt có thể biến mất trong chốc lại như vậy.
Xoẹt!
Phiêu Nguyệt lại xuất hiện trên mái nhà của một khách điếm cách xa khách điếm mà họ đang đứng gần mười trượng.
“Hắn dùng tà thuật sao?”
“Chà!”
“Tất cả cẩn thận. Khinh thân công của hắn không hề bình thường đâu.”
Bọn họ bay tới nơi khách điếm mà Phiêu Nguyệt vừa xuất hiện. Nhưng khi bọn họ đến được nơi, Phiêu Nguyệt đã di chuyển qua mái của một điện các khác rồi.
“Chuyện gì thế này?”
Đôi mắt của Cao đạo sĩ khẽ dao động.
Hắn đã từng đối đầu với biết bao võ giả, nhưng người như Phiêu Nguyệt là lần đầu tiên hắn gặp.
Hắn cảm giác như Phiêu Nguyệt không phải là người mà là một hồn ma vậy.
Từng bước chuyển động của Phiêu Nguyệt đúng là vượt quá sức tưởng tượng.
HẮC LÔI.
Phiêu Nguyệt tự đặt cái tên Hắc Lôi cho Khinh Thân Thuật mà bản thân đã tự học khi còn ở dưới hầm núi Không Động.
Thông qua Phân Lôi Tâm Pháp, Phiêu Nguyệt đã thức tỉnh được Tâm Tốc.
Hắc Lôi là một nhánh của Tâm Tốc.
Phản ứng của con người được vận hành dựa trên điện khí tức Lôi Lực. Hắc Lôi chính là điều chỉnh Lôi Lực và tăng tốc độ phản ứng của cơ thể đạt đến giới hạn.
Tâm Tốc giúp gia tăng suy nghĩ, Hắc Lôi giúp tăng phản ứng của cơ thể đến cực hạn. Qua đó, có thể tái hiện lại được chuyển động giống Khinh Thân Thuật trong truyền thuyết của Phật Môn chính là Bất Động Thân Pháp.
Rầm!
Ba người hợp sức phá vỡ mái của điện các vỡ ra thành từng mảnh vụn. Nhưng Phiêu Nguyệt đã không còn ở đó từ lâu rồi.
“Chết tiệt!”
“Gì thế?”
“Dồn lực tấn công mạnh hơn đi!”
Ba người tấn công Phiêu Nguyệt như điên dại. Nhưng những đòn tấn công của họ chỉ phá hủy đi những mái điện các vô hại.
“Hắn!”
Trương Vũ Lượng cắn chặt răng, cảnh giới của Phiêu Nguyệt xuất sắc ngoài tầm dự đoán của y.
Y phẩy tay ra lệnh cho thuộc hạ.
“Nơi đây là chiến trường có lợi cho hắn. Mau dồn hắn đến một vùng đất trống đi. Ở đó có dùng đến tà thuật thì cũng vô dụng.”
“Vâng!”
Năm mươi cao thủ đang đứng ở dưới chờ từ nãy đến giờ cũng bắt đầu lao vào tham chiếm.
Uỳnh uỳnh!
Việc tham chiến của bọn họ đã làm gây sự chú ý của những võ giả của thành đô.
“Gì vậy? Đám người đó là ai thế?”
“Sao bọn họ lại hợp công để đánh một người vậy nhỉ?”
Những võ giả đó tiếp cận con phố đang xảy ra cuộc chiến để tìm hiểu đầu đuôi sự việc.
Trương Vũ Lượng ra lệnh cho phó đoàn chủ Dương Vũ Tịnh.
“Chặn những võ giả kia lại.”
“Rõ.”
Trương Vũ Lượng không muốn sự việc này càng lớn thêm và thu hút sự chú ý của những võ giả đó nữa.
Điều mà y muốn chính là mọi việc nhanh chóng kết thúc.
Nhưng mà dường như Phiêu Nguyệt không muốn ý nguyện của y thành hiện thực.
Phiêu Nguyệt sử dụng Hắc Lôi để né đòn tấn công từ ba người kia từ nãy đến giờ đột ngột đổi hướng tấn công một võ giả đang tiếp cận nơi này.
“G, gì vậy? Khục!”
Trước khi tên võ giả kia kịp đề cao cảnh giác thì đã bị Phiêu Nguyệt cho một cú vào ngực rồi.
Bị dính một cú đấm chí mạng, cơ thể của tên võ giả bị đập mạnh vào tường. Nhưng hắn chẳng gào lên tiếng thét nào cả. Vì hắn đã chết từ lâu rồi.
Một võ giả đã chết, nhưng Phiêu Nguyệt không có ý định dừng lại.
Hắn tìm đến con mồi tiếp theo.
“Khục!”
“Ặc!”
Lại thêm hai võ giả nữa bị Phiêu Nguyệt thảm sát.
Đến lúc này Trương Vũ Lượng mới nhận ra ý đồ của Phiêu Nguyệt, y hét lớn.
“Không được! Mau ngăn hắn lại!”
Những cao thủ của Hắc Vân Binh Đoàn bắt đầu hành động để chặn Phiêu Nguyệt lại. Nhưng trước khi họ kịp bắt kịp Phiêu Nguyệt thì đã Phiêu Nguyệt giết thêm được một vài cao thủ nữa rồi.
“Gì thế này? Bọn khốn!”
“Chết tiệt!”
Phiêu Nguyệt di chuyển với cái đuôi theo sau là Hắc Vân Binh Đoàn hệt như Phiêu Nguyệt đang dẫn theo thuộc hạ của mình để tấn công đám người của quần hùng vậy.
“Chặn những tên mặc y phục màu đen kia lại.”
“Chết đi!”
Con phố trở thành một bãi hỗn chiến trong tích tắc.
Đám quần hùng hiểu nhầm Hắc Vân Binh Đoàn là đồng bọn của Phiêu Nguyệt nên lao vào tấn công tới tấp. Còn Hắc Vân Binh Đoàn thì thẳng tay chém những võ giả cản đường họ để bắt được Phiêu Nguyệt.
“Phải ngăn hắn lại! Hắn ta định để chúng ta và quần hùng tàn sát lẫn nhau đấy.”
Trương Vũ Lượng đã nhận ra ý đồ của Phiêu Nguyệt nhưng mà đã quá trễ, bây giờ có ngăn Phiêu Nguyệt được thì bầu không khí cũng đã đi theo chiều hướng mà Phiêu Nguyệt muốn mất rồi.
“Aaaa!”
Những võ giả từ những con phố khác không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng vẫn lao vào cuộc chiến.
Con phố thoáng chốc nhuộm đầy máu.
Phiêu Nguyệt lúc này đang đứng ở trung tâm cuộc hỗn chiến.
“Phải tìm ra những kẻ đang ẩn nấp chứ.”
Ngọn lửa cuồng nhiệt khổng lồ bắt đầu thiêu đốt thành đô kể từ đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất