Chương 80
Trong ba ngày qua, Phiêu Nguyệt đã quan sát tất cả võ giả vào trong Thành Đô.
Kết quả nhận về, hắn chia họ thành ba loại.
Đầu tiên là phái Thanh Thành và Kim Xuyên Môn cùng những môn phái theo phe họ.
Điển hình chính là Hỏa Long Bang.
Do trận chiến trước đó, Hỏa Long Bang đã hoàn toàn nghiêng về phía Thanh Thành. Ngoài ra, nhiều võ quán và bang phái khác cũng theo phe Thanh Thành.
Loại thứ hai chính là thế lực ủng hộ phái Nga Mi.
Có khá nhiều môn phái ủng hộ Nga Mi bao gồm Bách Hoa Môn và Thanh Minh Bang. Thế nhưng, thế lực của họ không thể sánh bằng sức mạnh phía Thanh Thành được.
Thứ ba chính là những võ giả không thuộc về bất kỳ bên nào.
Họ thập thò ngoài chiến trường như những con chó hoang để chực chờ cơ hội lập công ghi danh.
Loại thứ ba này không ai kiểm soát. Và cũng là người sống lâu nhất trên chiến trường.
Nếu nghĩ theo cách này, bọn họ cũng tương tự như Hắc Vân Binh Đoàn. Chỉ có sự khác biệt chính là Hắc Vân Bình Đoàn là những lãng nhân thuộc về chiến trường, sống lang bạt đây đó, còn họ lại là kẻ định cư ở trong thành Tứ Xuyên.
Đó là bên thứ ba mà Phiêu Nguyệt muốn tấn công.
Khi hắn công kích vào đám người này, họ liền bị kéo vào chiến trường.
Không giống với những võ giả theo Thanh Thành hay Nga Mi, loại thứ ba này vốn không hề hay biết Thành Đô đang xảy ra chuyện gì.
Họ chỉ nghĩ rằng bầu không khí ở đây đang rất bất thường.
Trong hình hình đó, đột nhiên bị Phiêu Nguyệt tấn công khiến họ nhầm lẫn rằng có kẻ thù không rõ danh tính đang công kích mình.5
“Lũ khốn kiếp!”3
“Mau giết tất cả lũ người vận y phục đen cho ta.”
Các quần hùng liên tục tấn công Hắc Vân Binh Đoàn dù không biết rõ đầu đuôi sự việc ra sao.
“Chết tiệt! Lũ khốn điên rồ này…”
Phó Đoàn chủ Hắc Vân Binh Đoàn Dương Vũ Tịnh lúc này vô cùng bối rối.
Nếu chỉ có một vài người thì không thành vấn đề, thế nhưng khi số lượng đến cả trăm thì lại là chuyện khác.
Vấn đề chính là hiện giờ, số lượng võ giả tham gia và trận chiến đã tăng theo cấp số nhân.
Những võ giả ở Thành Đô nghe tin tức muộn cũng bị cuốn vào trận chiến của Hắc Vân Binh Đoàn và các quần hùng.
Trong số đó có những võ giả của môn phái ủng hộ Thanh Thành và Nga Mi. Khi có họ tham gia vào, trận chiến mỗi lúc một điên cuồng hơn.6
Ngọn lửa cuồng nộ mà Phiêu Nguyệt thắp lên lúc này đang dần nuốt chửng lấy Thành Đô.
“Chết tiệt! Ngươi còn muốn trốn một cách hèn hạ cho đến khi nào đây?”
Huyết Tăng nổi xung hét lớn rồi giáng một đấm về phía Phiêu Nguyệt.
Rầm!
Mái điện các nơi Phiêu Nguyệt đứng đã nổ tung như bị đạn pháo bắn trúng.
“Khực!”2
“Tên đầu trọc đó…”
Đám võ giả gần đó bị những mảnh vỡ bắn vào người liền nổi điên tấn công Huyết Tăng. Chính vì thế Huyết Tăng liền bị giữ chân lại.
“Chết tiệt!”
Gương mặt Cao Đạo sĩ dần méo mó khó coi.
Cảnh tượng này hoang đường đến mức ông không thốt nổi nên lời.3
Hắc Vân Bình Đoàn bị một tên võ giả đùa bỡn một vố vô cùng đau đớn.
Bởi vì Phiêu Nguyệt lôi kéo các quần hùng nên hành động của Hắc Vân Binh Đoàn vốn phải thực hiện đều bị phá vỡ và ngăn chặn.
Hắc Vân Binh Đoàn có thể phát huy uy lực lớn nhất khi hợp lại thành một. Thế nhưng vì phải chiến đấu với các quần hùng, họ không thể nào hành động theo một trật tự có hiệu quả được.
Hơn nữa, hai trăm kỵ mã binh chủ chốt của binh đoàn cũng không thể dụng được. Hiện giờ họ đang đợi ở ngoài ô Thành Đô, chờ đồng liêu đẩy lùi Phiêu Nguyệt.
“Ngươi!”
Cao Đạo sĩ lúc này đã bốc hỏa, ông ta dồn hết sức tung chưởng lực về phía Phiêu Nguyệt.
Đó chính là Vũ Hỏa Thần Chưởng (舞火神掌) tuyệt kỹ bí truyền của Cao Đạo sĩ. Ông ta dự đoán lần này Phiêu Nguyệt cũng sẽ tránh được.
Bởi vì chịu sự bỡn cợt từ Phiêu Nguyệt quá nhiều lần thế nên ông đã lường trước được chuyển động của Phiêu Nguyệt.
Chỉ là ông ta không thể bắt kịp tốc độ của hắn.
Lúc này Hứa Lan Châu nhanh chóng di chuyển đến nơi mà nàng ta đoán rằng Phiêu Nguyệt sẽ xuất hiện.
Sượt!0
Đột nhiên có thứ gì đó sượt qua không trung bay thẳng đến trước mặt Cao Đạo sĩ.
“Hộc!”
Cao Đạo sĩ hoảng sợ ngã người về phía sau.
Trong đầu ông không còn nghĩ nổi đến chuyện ngăn chặn, bởi lẽ đòn tấn công này quá đột ngột. Chính vì thứ này mà Vũ Hỏa Thần Chưởng của ông đã bị phân tán.
Công lực đáng lẽ phải được xuất ra hoàn toàn lại dội ngược vào người đánh vào tâm mạch.
Thứ vừa tấn công Cao Đạo sĩ chính là một chiếc phi đao.
Phi đao vẽ một quỹ đạo dài tựa như sinh vật sống cứ bám riết theo Cao Đạo sĩ.
“Ặc!”
Cao Đạo sĩ hét lên thất thanh.
Cánh tay trái của ông ta lúc này đã rơi phịch xuống đất.
Phi đao vô tình cắt ngang qua vai Cao Đạo sĩ.
“Cao Đạo sĩ!”
Hứa Lan Châu hét lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía Cao Đạo sĩ. Lúc này, một phi đao khác lại xuất hiện trước mặt nàng ta. Phi đao thần tốc tấn công Hứa Lan Châu.
Thứ này chính là U Linh Chủy.
Phiêu Nguyệt điều khiển hai chiếc U Linh Chủy bằng hai sợi Thu Hồn Ti. Chiếc roi da của Hứa Lan Châu lúc này lẫn lộn với Thu Hồn Ti.
Roẹt!
Lập tức roi da của Hứa Lan Châu bị cắt rời từng khúc một.
“Không được!”
Trước cảnh tượng khó tin đó, Hứa Lan Châu chỉ biết trợn tròn mắt.
Xoẹt!
Chính lúc này, U Linh Chủy liền bay đến sượt qua hông nàng ta. Quần áo lẫn da thịt đều bị cứa rách toạc, máu đỏ không ngừng tuôn ra.
“Hưm!”
Hứa Lan Châu cố nén không hét lên, sau đó nàng vội vàng lùi về sau. Nàng nhanh chóng đảo mắt đuổi theo chuyển động của Phiêu Nguyệt.
Thế nhưng Phiêu Nguyệt đã biến mất tăm giữa chừng.
Hắn ta lại thi triển Hắc Lôi lần nữa.
Có điều lần này nơi mà Phiêu Nguyệt xuất hiện chính là trước mặt Cao Đạo sĩ.
Cao Đạo sĩ vừa bị mất một cánh tay hãy còn đang lảo đảo, không thể cảm nhận được chuyển động của Phiêu Nguyệt.
“Không được!”
Hứa Lan Châu gấp gáp hét lớn lên.
Cao Đạo sĩ giật mình ngẩng đầu nhìn về trước.
Ông ta không biết tự lúc nào, Phiêu Nguyệt đã đứng trước mặt mình. Hắn thu hồi Thu Hồn Ti và trực tiếp cần U Linh Chủy trên tay.
“Dừng lại ngay!”
Tiếng hét của Trương Vũ Lượng vang lên từ phía chiến trường.
Sau khi hạ được đám quần hùng chặn phía trước, y nhanh chóng chạy đến chỗ Phiêu Nguyệt.
Y vươn tay cố gắng cứu Cao Đạo sĩ.
Trên tay Trương Vũ Lượng xuất hiện một thanh hắc thương.
Y lập tức thi triển Hắc Long Bạo Diệt (黑龍爆滅) - chiêu thức bí truyền của Trương Gia Cối Pháp (張家檜法) trứ danh thiên hạ.
Rầm!
Hắc thương xé toạc không khí hướng về phía Phiêu Nguyệt. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt không hề để tâm mà dùng U Linh Chủy đâm vào sườn của Cao Đạo sĩ.
“Hưm!”
Cao Đạo sĩ lúc này mặt đã biến sắc.
U Linh Chủy đang không ngừng xoáy sâu vào trong phổi ông ta.
Trước cơn đau đớn khủng khiếp lần đầu cảm nhận được trong đời, miệng Cao Đạo sĩ mỗi lúc một há rộng hơn.
Cao Đạo sĩ định nói gì đó, thế nhưng Phiêu Nguyệt liền dùng tay chặn miệng ông rồi đổi vị trí với Cao Đạo sĩ.
Cao Đạo sĩ bị đâm vào phổi, cả người liền mất hết sức lực không thể phản kháng được chút nào.
Lúc này, đòn tấn công của Trương Vũ Lượng nhắm thẳng vào người ông ta.
Rầm!
“Khực!”
Tiếng động rung chuyển cả đất trời cùng giọng hét của Cao Đạo sĩ đồng loạt vang lên.
Cao Đạo sĩ đã thay Phiêu Nguyệt hứng một thương của Trương Vũ Lượng.
Tấm lưng Cao Đạo sĩ hiện giờ hệt như một tấm giẻ rách, da thịt rơi rụng hở cả xương. Ông ta hứng chịu vết thương chí mạng từ chính đồng liêu của mình.
“Không được!”
“Cao Đạo sĩ!”
Trương Vũ Lượng cùng Hứa Lan Châu đồng loạt chạy đến.
Phiêu Nguyệt liền quay đầu lại liếc nhìn bọn họ.
Ánh mắt lạnh lùng không chứa bất cứ cảm xúc nào của Phiêu Nguyệt xoáy sâu vào hai người họ hệt như một chiếc phi đao.
“Cao Đạo sĩ!”
Đôi mắt Hứa Lan Châu đã giăng đầy tơ máu, tựa hồ nàng sắp chảy ra hai dòng huyết lệ.
Cho dù mỗi ngày đều cãi vã nhau, nhưng Hứa Lan Châu lại quý mến Cao Đạo sĩ hơn bất kỳ ai.
Bởi vì trong ba trăm năm mươi người của Hắc Vân Binh Đoàn, người hiểu rõ nàng nhất chính là Cao Đạo sĩ.
Hình ảnh Cao Đạo sĩ ngã xuống đã khiến nàng như mất đi lý trí.
Lúc này ngọn lửa oán giận trong nàng đã bùng lên đến đỉnh điểm, nàng muốn tấn công Phiêu Nguyệt ngay lập tức. Thế nhưng Phiêu Nguyệt đã phóng người ra xa rồi biến mất.
“Cao Đạo sĩ ông không sao chứ?”
Hứa Lan Châu nhanh chóng ôm lấy Cao Đạo sĩ. Thế nhưng, Cao Đạo sĩ lúc này đang trong tình trạng vô cùng nguy kịch.
“Hộc! Hộc!”
Cao Đạo sĩ không còn sức để trả lời, ông chỉ thở hổn hển.
“Chết tiệt!”
Trương Vũ Lượng nghiến chặt răng.
Bởi lẽ chính y đã khiến Cao Đạo sĩ thành ra nông nổi này.
Hứa Lan Châu nhìn Trương Vũ Lượng rồi hét toáng lên.
“Còn không mau đuổi theo hắn đi! Chúng ta phải giết được tên khốn đó!”
Nghe tiếng hét của nàng, Trương Vũ Lượng sực tỉnh phóng người về hướng Phiêu Nguyệt biến mất.
Hứa Lan Châu ôm Cao Đạo sĩ rồi nức nở.
“Cao Đạo sĩ! Ông đừng chết mà. Hức! Ông không được chết.”
Cao Đạo sĩ khó khăn đưa tay nắm lấy bàn tay Hứa Lan Châu.
“Nha đầu ngốc này! Ta chưa chết mà… ừm… sao lại… nói xui như thế? Ta còn chưa…. ư.”
Cao Đạo sĩ cố gắng gượng cười.
***
Rầm!
Lúc này đệ tử phái Thanh Thành đạp cửa xông vào chỗ ở của Cửu Hòa Sư Thái.
“Lớn chuyện rồi ạ. Chưởng môn nhân.”
“Làm gì mà rùm beng vậy hả?”
Cửu Hòa Sư Thái trừng mắt nhìn đệ tử.
Người đệ tử bình thường luôn khép nép vậy mà lại không để tâm cứ tiếp tục nói. Bởi vì tình hình đang vô cùng cấp bách.
“Thành Đô hiện giờ đang vô cùng hỗn loạn ạ.”
“Ý con là sao?”
“Đã, đã xảy ra bạo loạn rồi ạ.”
“Bạo loạn?”
Cửu Hòa Sư Thái bất giác đứng bật dây khỏi chỗ ngồi. Bởi vì hai từ ‘bạo loạn’ khiến bà cảm giác vô cùng bất an.
“Mau nói chi tiết tình hình cho ta nghe.”
“Chuyện là Hắc Vân Binh Đoàn đã ra tay bắt tên thích khách, hành động của họ đã kích động những võ giả kéo đến Thành Đô. Và rồi tên thích khách gây ra xung đột giữa người của Hắc Vân Binh Đoàn lẫn các võ giả…”
“Ha!”
Nghe đệ tử nói, Cửu Hòa Sư Thái liền thở dài một hơi.
Bà không ngờ chỉ vì một tên thích khách mà lại gây ra xung đột cho cả Hắc Vân Binh Đoàn và các quần hùng.
Người đệ tử tiếp tục nói.
“Hiện giờ trận chiến cứ ngày một lớn dần lên, kéo theo cả những môn phái vốn ủng hộ bổn phái.”
“Nếu vậy Thanh Minh Bang và những võ quán khác cũng bị kéo vào trận chiến này ư?”
“Vâng! Không chỉ thế, những môn phái về phe Thanh Thành cũng bị cuốn vào cơn huyết phong này nữa ạ.”
“Cái gì cơ?”
Cửu Hòa Sư Thái bày ra vẻ mặt khó tin.
Bà không thể tin cuộc hỗn loạn này lại xảy ra chỉ vì một tên thích khách cỏn con.
Lúc đó, Long Tuyết Lan đang ngồi đối diện Cửu Hòa Sư Thái đột nhiên lên tiếng.
“Sư phụ, người phải tin.”
“Ý con là sao?”
“Hắn ta đã đảo lộn hoàn toàn dự đoán của mọi người vào bảy năm trước và còn giết Vũ Quân Thương của phái Thanh Thành. Chính vì chuyện đó nên mối quan hệ giữa bổn phái Thanh Thành và bổn phái mới tồi tệ như hiện giờ.”
“Con muốn nói gì chứ?”
“Ý con chính là tất cả những chuyện này chính là một phần trong bức họa lớn mà hắn đã vẽ nên.”
“Bức họa lớn? Ý con là tên thích khách đang làm chủ thế cục này ư?”
“Thật sự chuyện đó đang diễn ra đấy ạ.”
“Con đừng nói nhảm nữa, mau ngồi đi.”
“Con không nói nhảm. Những việc đang xảy ra cho đến hiện giờ đã cho thấy hắn đáng sợ đến mức nào. Hắn không phải một tên thích khách tầm thường. Hắn là một kẻ đã thành thạo cách thức giết người của thích khách.”
“Tuyết Lan!”
Cửu Hòa Sư Thái nhíu mày rồi phất tay yêu cầu nàng dừng lại, nhưng Long Tuyết Lan vẫn không chịu ngừng.
“Nếu chúng ta không ủy thác ám sát Vũ Quân Thương, chuyện này đã không xảy ra rồi. Chẳng phải đó chính là trách nhiệm của chúng ta khi tạo ra một kẻ ghê gớm như thế sao ạ?”
“Vậy con muốn nói gì đây? Con muốn ta quỳ gối xuống trước mặt hắn rồi thỉnh tội ư?”
“Không ạ! Sư phụ tuyệt đối không được làm chuyện như thế. Ý con là người hãy cẩn trọng. Hắn ta sẽ không chịu dừng lại cho đến khi lấy được mạng của người đâu.”
“Hừm! Mười tên thích khách như hắn có kéo đến cũng không thể đụng vào sợi lông của ta.”
Cửu Hòa Sư Thái hừ lạnh.
Bà ta vốn không muốn nghe lời khuyên của Long Tuyết Lan. Bởi vì cảnh giới võ công của bà vốn thuộc vào hàng thượng thừa, còn là người đứng đầu phái Nga Mi - một trong những danh môn chính phái uy chấn giang hồ.
Nếu để chuyện chưởng môn nhân Nga Mi trốn chạy chỉ vì một tên thích khách đồn ra ngoài, tất cả đồng đạo trên giang hồ chắc chắn sẽ cười nhạo bà ta.
Long Tuyết Lan thở dài một hơi.
Nàng cũng nghĩ Cửu Hòa Sư Thái sẽ không nghe lời mình, nhưng nàng không ngờ bà ta lại cố chấp đến mức độ này.
Long Tuyết Lan nhìn Cửu Hòa Sư Thái với ánh mắt u sầu.
Dù là lúc nhận nàng làm đệ tử hay cả hiện giờ, vẻ uy áp của bà vẫn không thay đổi. Thế nhưng nàng không còn e sợ sư phụ như trước đây nữa.
Không biết có phải vì nàng đã quá quen thuộc hay vì nàng đã trưởng thành hơn, có điều bây giờ Long Tuyết Lan không nhất thiết phải đối đầu với sư phụ.
“Phù!”
Nàng cất tiếng thở dài lần nữa, chính lúc đó…
Đột nhiên cánh cửa bật mở, một đệ tử khác bước vào phòng.
Cửu Hòa Sư Thái tỏ vẻ cáu kỉnh.
“Lại có chuyện gì nữa hả?”
“Thanh, Thanh Minh Bang thỉnh cầu giúp đỡ ạ. Họ giao chiến với Hỏa Long Bang nhưng hiện đang bị yếu thế.”
“Thanh Minh Bang ư?”
Cửu Hòa Sư Thái lúc này đã méo xệch cả mặt.
Thanh Minh Bang cũng là môn phái có giao tình với Nga Mi. Nếu ngó lơ an nguy của Thanh Minh Bang, những môn phái khác ắt sẽ không theo Nga Mi nữa.
Cửu Hòa Sư Thái nghiến răng ken két. Bây giờ bà đành phải can thiệp vào trận chiến này, không thể trốn tránh thêm được nữa.
Bà siết chặt quái trượng rồi nói.
“Chúng ta phải làm dịu tình hình trước khi các đạo sĩ Thanh Thành nhúng tay vào. Toàn bộ đệ tử mang vũ khí theo ta.”
Và rồi, Cửu Hòa Sư Thái và phái Nga Mi cũng dần bị cuốn vào trận huyết phong khủng khiếp này.