Chương 83
Trương Gia Cối Pháp phát huy uy lực lớn nhất khi ở trên ngựa.
Độ nặng của cơ thể kết hợp với sức bật của ngựa sẽ nâng cao uy lực của Cối Pháp.
Điều đó có nghĩa là, uy lực của Trương Gia Cối Pháp sẽ bị giảm đi một nửa khi không cưỡi ngựa.
Đó không phải là vấn đề của chỉ riêng Trương Vũ Lượng.
Mà còn là điểm yếu của tất cả mọi người trong kỵ mã binh.
Khi đối đầu với những kỵ mã binh của Hắc Vân Binh Đoàn, Phiêu Nguyệt đã nắm bắt được điểm yếu của bọn họ. Vậy nên hắn không hề giữ khoảng cách với bọn họ mà ngược lại còn lao vào giữa đám kỵ mã binh để tạo ra một cuộc hỗn loạn.
Nếu là một thích khách thông thường tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng đến phương pháp này.
Hầu hết những thích khách chỉ phân định thắng bại trong một đòn duy nhất chứ không đời nào lại tự mình tạo ra một cuộc hỗn chiến như thế này.
Vì bọn họ không đủ năng lực, hoặc những cuộc chiến như thế khác xa với bản chất của bọn chúng.
Đó là một cách thức mà chỉ có duy nhất một người như Phiêu Nguyệt mới có thể làm được trong giang hồ.
Tuy Trương Vũ Lượng cũng là một võ giả lão luyện có nhiều kinh nghiệm, nhưng y đã bị cuốn theo ván cờ do Phiêu Nguyệt đặt ra và đánh mất đi cả lý trí của mình.
Vù vù!
Cây thương của Trương Vũ Lượng phóng ra thương khí sắc bén. Nhưng Phiêu Nguyệt như một con rắn uốn lượn né khỏi đòn tấn công của Trương Vũ Lượng một cách dễ dàng.
Xà Hình Bộ mô phỏng lại chuyển động của rắn giúp cho Phiêu Nguyệt có thể luồn lách khắp mọi nơi, mọi kẽ hở dù kẽ hở đó chỉ nhỏ bằng một lỗ kim khâu.
Đòn tấn công của Trương Vũ Lượng tuy là có uy lực nhưng vẫn còn thô kệch.
Mà đa số những võ công được dùng trên chiến trường cũng thế.5
Tuy có uy lực, nhưng thiếu độ tinh tế.
Đó chính là điểm khác biệt giữa võ công của những danh môn chính phái và võ công của những lãng nhân.
Khác với võ công của danh môn chính phái được hoàn thiện trong một thời gian dài, võ công của lãng nhân đâu đâu cũng thấy được nhược điểm.
Và đôi mắt của Phiêu Nguyệt có thể thấy được rõ từng điểm yếu trong đó.
Đó cũng là nhờ trình độ võ công của Phiêu Nguyệt ngày một nâng cao.
Những năm tháng ở cùng rắn đã khai hóa phần lớn khả năng mà Phiêu Nguyệt đang có.
Phiêu Nguyệt một mặt đối đầu với Trương Vũ Lượng nhưng hắn vẫn không bỏ lỡ từng chuyển động của kỵ mã binh.3
Kỵ mã binh đã muốn đến tương trợ cho Trương Vũ Lượng bằng mọi giá nhưng Phiêu Nguyệt tuyệt đối không để lộ sơ hở để bọn họ có thể làm điều đó.
Xoèn xoẹt!
Hai thanh U Linh Chủy tung hoành ngang dọc.
Những diệu kỹ mà chỉ có thể luyện được Lưỡng Nghi Tâm Công của phái Võ Đang mới có thể thi triển được được Phiêu Nguyệt thi triển một cách dễ dàng.
“Ngươi chỉ định tránh né mãi như một con lươn thế thôi sao? Như thế mà là bậc trượng phu à?”
Trương Vũ Lượng chế giễu Phiêu Nguyệt khi thấy hắn chỉ tránh né mà không đối diện trực tiếp với mình.
Y định khiêu khích Phiêu Nguyệt làm cho Phiêu Nguyệt tức giận và khiến cho hắn có thể đối đầu trực diện với y. Nhưng Trương Vũ Lượng rõ ràng là không biết gì về Phiêu Nguyệt cả.
Phiêu Nguyệt có thể cụp đuôi và chạy trốn bất cứ khi nào chỉ để sinh tồn.
Chút khiêu khích nhỏ nhoi này sao có thể kích động và khiến cho Phiêu Nguyệt mất trí được.
Có bị ăn chửi bao nhiêu, Phiêu Nguyệt cũng chẳng thèm quan tâm.
Hắn có bị giễu cợt cả ngày cũng chẳng sao.
Vì chuyện đó không quan trọng.
Điều thực sự quan trọng chính là có được kết quả mong muốn sau khi nhẫn nhịn chịu đựng.
Phiêu Nguyệt tập trung thêm công lực vào U Linh Chủy.
Lúc đó, Thu Hồn Ti vô hình tỏa sáng vào lộ diện.
Thu Hồn Ti lúc này trông thực đẹp.6
Từng chuyển động của hai sợi Thu Hồn Ti lúc này có thể gọi là nghệ thuật.2
Xoẹt!
“Khục!”
“Ặc!”
Đúng như cái tên, Thu Hồn Ti lúc này đang tung hoành thu gom linh hồn của kỵ mã binh. Còn để lại một vết thương sâu trên cây thương của Trương Vũ Lượng.
Trương Vũ Lượng cảm giác như Phiêu Nguyệt vẫn chưa thể hiện hết năng lực của mình. Hắn ta giống như đang tiết kiệm toàn lực để kéo dài thời gian vậy.
Nếu hắn dùng toàn thực để đối đầu với kỵ mã binh thật, thì hắn không có lý do để lộ ra Thu Hồn Ti để làm gì.
Không rõ làm như thế thì uy lực có tăng lên không, nhưng một khi đã để lộ ra hình thể như thế kia thì bọn chúng vẫn có đủ thời gian để phòng bị rồi.
Vấn đề là Phiêu Nguyệt cũng biết điều đó.
Phiêu Nguyệt làm gì có chuyện truyền khí vào Thu Hồn Ti và để lộ vũ khí của bản thân ra cho toàn thiên hạ thấy mà không có lý do gì được.
“Rốt cuộc ngươi đang mưu đồ chuyện gì?”
Phiêu Nguyệt không trả lời.3
Thay vào đó, Phiêu Nguyệt lại truyền thêm công lực vào Thu Hồn Ti giúp cho ánh sáng tỏa ra từ nó càng ngày càng sáng chói hơn.
Chính là lúc đó.
Cùng lúc đó.
Một đoàn người chạy ra khỏi Thành Đô.
“Trước mặt ta mà ngươi dám bỏ chạy sao? Cửu Hòa Sư Thái.”
“Hừ! Có ai chạy trốn đâu chứ? Tên cố chấp.”
Hai người cãi nhau kịch liệt và trao cho nhau những lời độc địa đó chính là Vũ Tịnh Chân Nhân và Cửu Hòa Sư Thái.
Phía sau bọn họ là những võ giả của Thanh Thành Phái và Nga Mi.
Cuộc giao chiến của Vũ Tịnh Chân Nhân và Cửu Hòa Sư Thái làm cho con phố trở nên hoang tàn.
Cuộc chiến giữa hai cao thủ hoàn toàn khác biệt với nhau tạm thời xoa dịu được cuộc hỗn loạn ở Thành Đô lúc này.
Không hổ danh là những cao thủ đại diện cho thành Tứ Xuyên. Võ công của họ thực sự rất tuyệt vời.
Cao thủ đại diện cho Thanh Thành Phái là Vũ Tịnh Chân Nhân sở hữu kiếm công tuyệt hảo, cả Cửu Hòa Sư Thái cũng am tường về võ công của Nga Mi Phái khác với tính cách kỳ quái của mình.
Vậy nên, họ khó có thể phân thắng bại chỉ qua một cuộc chiến được, và thế là cuộc chiến kéo dài. Thiệt hại của Thành Đô ngày càng lớn.
Việc này là gánh nặng đối với cả hai.
Bọn họ nhất định phải nắm được trong tay quyền bá chủ của Thành Đô thì mới có thể thống trị thành Tứ Xuyên này được. Nếu cứ phá hủy những con phố của Thành Đô như thế này thì dân chúng sẽ quay lưng lại với bọn họ mất.
Thế là cả hai ngầm đồng ý di chuyển đến nơi khác.0
Đó là lý do tại sao họ lại rời khỏi Thành Đô.
Các đệ tử của Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái cũng đi theo bọn họ, những võ giả còn lại cũng di chuyển theo hệt như bọn họ đã bị mê hoặc bởi một thứ gì đó vậy.
“Cái gì thế?”
“Thứ đó là?”
Thứ đập vào mắt bọn họ đầu tiên một sợi chỉ lấp lánh trong bóng tối, đó chính là Thu Hồn Ti.
Hình ảnh Thu Hồn Ti di chuyển tứ tung hệt như ngọn hải đang đang dẫn dắt những con thuyền trên biển tăm tối vậy.
Thu Hồn Ti di chuyển càng nhanh thì lại có âm thanh kỳ quái vang lên từ xa trong đêm tối.
Vù vù!
Âm thanh kỳ quái do Thu Hồn Ti lao vút trong không khí đã thu hút được bọn họ.
Không biết chừng, trong Thu Hồn Ti có chứa một thứ ma lực có thể thu hút được con người cũng nên.
“Người đó là…?”
Long Tuyết Lan là người đầu tiên nhận ra người đang điều khiển Thu Hồn Ti chính là Phiêu Nguyệt.
Khi thấy phản ứng đó của nàng, một đệ tử đời thứ nhất đứng cạnh nàng hỏi.
“Muội biết hắn sao?”
“Hắn chính là Phiêu Nguyệt!”
“Là tên thích khách đó ư?”
“Vâng!”
Nghe Long Tuyết Lan trả lời xong, nàng ta hét lớn.
“Hắn chính là Phiêu Nguyệt. Tên thích khách đó đang ở đằng kia.”
Tiếng thét của nàng ta không những truyền đến những đệ tử của Nga Mi Phái mà còn lọt vào tai của Vũ Tịnh Chân Nhân.
‘Thích khách?’
Vũ Tịnh Chân Nhân di chuyển tầm mắt qua nhìn Phiêu Nguyệt.
Ngay lúc đó, trong mắt của ông ta tỏa ra một nhãn quang cường mãnh.
Hắn đã nhận ra Phiêu Nguyệt đang chôn mình vào bóng tối.
Ngay khi xác nhận được gương mặt của Phiêu Nguyệt, nỗi phẫn nộ chôn sâu trong lòng ông ta đột ngột phun trào lên.
“Hắn!”
Suốt bảy năm qua, ông ta chưa bao giờ quên mất gương mặt này.
Tên thích khách mà đích thân ông ta đẩy vào hố rắn nay lại đứng ở kia đối đầu với kỵ mã binh của Hắc Vân Binh Đoàn với một bộ dạng hoàn toàn lành lặn.
Ngay khi nhìn thấy Phiêu Nguyệt, Vũ Tịnh Chân Nhân như thể mất trí.
“Thì ra ngươi vẫn còn sống.”
Giọng nói hùng hồn của ông ta xé toạc bầu trời đêm.
“Khực! Tai ta…”
“Ặc!”
Những võ giả có nội công yếu loạng choạng đưa tay lên bịt tai lại. Giọng nói của Vũ Tịnh Chân Nhân làm cho màng nhĩ của bọn họ như muốn nổ tung ra vậy.
Đó chính là minh chứng cho việc nội công của Vũ Tịnh Chân Nhân khủng khiếp đến mức nào.
Mặc kẻ đầu têu mọi chuyện là Cửu Hòa Sư Thái nhưng chính Phiêu Nguyệt mới là người giết Vũ Quân Thương.
Sự phẫn nộ dành cho Cửu Hòa Sư Thái đã được chuyển qua Phiêu Nguyệt.
Xoẹt!
Vũ Tịnh Chân Nhân dùng toàn lực vung Nhất Kiếm về Cửu Hòa Sư Thái.
“Khực!”
Cửu Hòa Sư Thái bị đòn tấn công mạnh mẽ đẩy lùi về sau.
Quái Trượng của bà ta xuất hiện một vết nứt. Chỉ cần sơ suất một chút thôi thì có lẽ Quái Trượng của bà ta đã bị chém nát rồi.
Vết nứt trên Quái Trượng làm cho lòng tự trọng của Cửu Hòa Sư Thái xuất hiện một vết nứt.
Đôi mắt của bà ta trở nên ác độc hơn.
Vũ Tịnh Chân Nhân mặc kệ Cửu Hòa Sư Thái, ông ta lao thẳng về phía Phiêu Nguyệt. Phải đến lúc này, Cửu Hòa Sư Thái cũng mới phát hiện ra hung thủ của tất cả mọi việc chính là Phiêu Nguyệt.
“Bắt hắn ta lại!”
Khi nghe Cửu Hòa Sư Thái ra lệnh, toàn bộ đệ tử của Nga Mi Phái lao thẳng về phía Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt nhếch môi.
Phía trước là Trương Vũ Lượng và Hắc Vân Binh Đoàn, phía sau là cao thủ Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái, còn có vô số những võ giả đang chạy theo sau nữa.
Quả là một tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Phiêu Nguyệt vẫn cười.
“Giờ thì tất cả đã tụ tập lại rồi.”
Những nhân vật chính của sự việc bảy năm về trước nay đã tập hợp lại một chỗ.
Chỉ vì khoảnh khắc này mà Phiêu Nguyệt không rời khỏi vùng lân cận Thành Đô và phải ở đây duy trì một cuộc giao chiến nhàm chán với Hắc Vân Binh Đoàn.
Đến lúc này, Trương Vũ Lượng mới nhận ra đây chính là ý đồ của Phiêu Nguyệt.
“Tên điên! Ngươi cố tình để tất cả mọi người tụ hợp lại một chỗ này?”
Y cảm thấy Phiêu Nguyệt thật đáng sợ.
Tầm suy nghĩ và tính quyết đoán làm ra những việc mà tất cả mọi người cho là điên rồ của Phiêu Nguyệt làm cho y cảm thấy khiếp sợ.
Từ trước đến nay, y đã được tiếp xúc với nhiều người, nhưng hạng người như Phiêu Nguyệt là lần đầu tiên.
Y thực sự không thể đoán được có bao nhiêu tâm kế ác độc và nhẫn tâm bên trong cái đầu bé nhỏ đó nữa.
Khi Vũ Tịnh Chân Nhân và Cửu Hòa Sư Thái đã ở ngay phía sau lưng hắn, Phiêu Nguyệt bỏ chạy mà không hề quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái. Trương Vũ Lượng cùng những kỵ mã binh của Hắc Vân Binh Đoàn đã cố gắng ngăn chặn hắn lại nhưng Phiêu Nguyệt đã thi triển Hắc Lôi và lẩn trốn, làm sao có thể ngăn chặn được hắn được.
Kết cục, Trương Vũ Lượng cùng kỵ mã binh bị vuột mất Phiêu Nguyệt như chó đuổi gà.
“Chết tiệt! Đuổi theo hắn!”
Trương Vũ Lượng đốc thúc kỵ mã binh.
Y phải bắt hoặc trừ khử được Phiêu Nguyệt trước người ủy thác mình là Nga Mi Phái.
Dẫu viết việc săn đuổi Phiêu Nguyệt sẽ trở nên rất nguy hiểm nhưng Trương Vũ Lượng đã không còn cách nào khác ngoài ra lệnh cho những kỵ mã binh truy lùng Phiêu Nguyệt.
Một trận truy kích săn tìm Phiêu Nguyệt diễn ra.
Hắc Vân Binh Đoàn, Thanh Thành Phái, Nga Mi Phái ở tuyến đầu. Sau đó là vô số các quần hùng dẫu không biết đầu đuôi sự việc ra sao nhưng vẫn đuổi theo.
Và cứ thế, cuộc săn lùng diễn ra giữa màn đêm mịt mù.
Tái hiện lại Thiên La Địa Võng ở toàn bộ thành Tứ Xuyên này vào bảy năm trước.
Trước đây, bọn họ đã hợp sức mở rộng mạng lưới bao vây từ mọi phía để giam cầm Phiêu Nguyệt, nhưng bây giờ họ chỉ đơn phương làm theo nhau.
Như thể Phiêu Nguyệt đang chạy trên cái đuôi của bọn họ vậy.
Một vài người nhanh trí đã tinh ý nhận ra tất cả mọi chuyện đều là ý đồ của Phiêu Nguyệt, nhưng họ đã bị cuốn vào cơn cuồng loạn của đám đông nên cũng chẳng thể làm được gì.
“Tên khốn, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy được đến đâu?”
Tiếng la hét của Vũ Tịnh Chân Nhân vang vọng cả bầu trời đêm.
Ông ta liên tục khai triển kiếm khí tấn công Phiêu Nguyệt nhưng Phiêu Nguyệt dường như có mắt gắn ở phía sau gáy, hắn tránh được tất cả mọi đòn tấn công với khoảng cách sít sao.
Điều đó làm cho Vũ Tịnh Chân Nhân càng trở nên điên cuồng đuổi theo Phiêu Nguyệt.
Đôi mắt của Vũ Tịnh Chân Nhân từ khi nào đã trở nên đỏ rực, sát khí ông ta tỏa ra khiến ai cũng phải ớn lạnh.
Đến cả người theo phía sau ông ta là Cửu Hòa Sư Thái cũng cảm thấy rùng mình. Nhưng bản thân ông ta lại hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Trong mắt ông ta lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh tấm lưng của Phiêu Nguyệt.
Vũ Tịnh Chân Nhân cùng những võ giả săn đuổi Phiêu Nguyệt như bầy sói săn mồi.
Tưởng chừng chỉ cần giơ tay ra là có thể bắt được Phiêu Nguyệt nhưng Phiêu Nguyệt tuyệt đối không để bị bắt.
Cuộc chạy đua của bọn họ đã kéo dài nửa canh giờ rồi.
‘Hắn cố ý lôi kéo bọn ta sao?’
Người đầu tiên phát hiện ra có điều gì đó không ổn chính là Long Tuyết Lan.
“K, khoan đã! Chúng ta phải dừng lại thôi. Nếu chúng ta cứ thế này thì mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý định của hắn mất.”
“Ồn ào quá. Con im lặng đi.”
Giọng nói của Long Tuyết Lan bị lấn át bởi tiếng quát mắng của Cửu Hòa Sư Thái.
Việc bị đẩy lùi bởi đòn tấn công của Vũ Tịnh Chân Nhân đã khiến cho Cửu Hòa Sư Thái bị tổn thương lòng tự trọng.
Bây giờ bà ta chỉ muốn nhanh chóng giết chết Phiêu Nguyệt và chiến đấu một trận cho ra lẽ với Vũ Tịnh Chân Nhân.
Đã lâu lắm rồi mới có chuyện gì đó khiến cho bà ta giận dữ tới mức này.
“Hầy!”
Long Tuyết Lan thở dài.
Nàng cảm giác như đã quá muộn để có thể can ngăn Cửu Hòa Sư Thái lại.
‘Phiêu Nguyệt!’
Long Tuyết Lan nhìn vào bóng lưng của Phiêu Nguyệt đang chạy ở phía trước.
Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn khi trông thấy bóng lưng của Phiêu Nguyệt đang chìm dần vào bóng tối. Và dự cảm bất an của nàng đã trở thành hiện thực.
“Khục!”
“Khực!”
Đột nhiên giữa dòng người phát ra tiếng la hét thảm thiết.
Long Tuyết Lan ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy một phần lớn võ giả gào thét rồi ngã xuống.
“C, có ám khí.”
“L, là bẫy.”
Những võ giả bên cạnh những người đã nằm xuống vội vàng hét lên.
Đến lúc này, những võ giả điên cuồng đuổi theo Phiêu Nguyệt mới giật mình dừng lại.
Vũ Tịnh Chân Nhân và Cửu Hòa Sư Thái ở tuyến đầu cũng cảm nhận được có gì đó không bình thường nên đã dừng lại.
Bọn họ đồng thời cảnh giác, cùng quan sát xung quanh như thể đã quên mất vừa mới nửa canh giờ trước thôi, cả hai đã giao chiến với nhau một trận rất khốc liệt.
Mặc dù xung quanh tối mịt, nhưng họ vẫn thấy rõ những hàng rào nghiêng ngả cùng với những viên đá nền vỡ vụn nằm rải rác ở khắp nơi.
Phải đến lúc này, bọn họ mới nhận ra nơi này là tàn tích của một môn phái nào đó.
“Đây là Đường Môn sao?”
“Hắn dụ chúng ta đến bãi hoang tàn của Đường Môn sao?”
Không những Vũ Tịnh Chân Nhân và Cửu Hòa Sư Thái mà sắc mặt của vô số người đuổi theo sau Phiêu Nguyệt cũng đã trở nên tái nhợt.
Mặc dù bây giờ chỉ là một đống đổ nát, nhưng cái tên Đường Môn vẫn là một cái tên khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Trước khi Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái xuất hiện, họ là những người đã dùng nỗi sợ để cai trị thành Tứ Xuyên này. Tuy bọn họ đã biết mất trong tàn dư của lịch sử, nhưng nỗi sợ mà bọn họ để lại vẫn không bao giờ phai.
Vũ Tịnh Chân Nhân hét lớn.
“Tên khốn kiếp! Ngươi dám dụ bọn ta đến một nơi xúi quẩy như thế này sao. Còn không mau lộ diện ư?”
Cùng lúc đó, Phiêu Nguyệt hiện ra giữa Đường Môn.
Không một âm thanh, cũng không một tiếng động. Như thể hắn đã đứng ở đó ngay từ đầu vậy.
Ngay cả trong bóng tối, gương mặt trắng toát cùng đôi mắt đỏ rực nổi bật trong bóng tối.
Hầu hết những quần hùng ở đây đều là lần đầu tiên thấy Phiêu Nguyệt.
Nhưng ngay khi nhìn thấy hắn, bọn họ liền cảm thấy có một làn khí lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Phiêu Nguyệt nhìn vào đám quần hùng rồi nói.
“Đây chính là Thiên La Địa Võng của ta.”